Chương 28: Tan Học 3

Mạnh Trạch Ngôn vẫn ở trong văn phòng hiệu trưởng, trong tay cầm một quyển sách, là bản chỉ toàn tiếng Anh.

Ban đầu hiệu trưởng Hứa vẫn cho rằng anh giả vờ giả vịt, nhưng sau đó cũng không nhìn được nữa nên đã rời đi trước.

Chuông tan học vang lên, Mạnh Trạch Ngôn khép sách để trở lại kệ sách bên cạnh, cửa văn phòng không đóng, đứng ở bên cạnh kệ sách cũng vừa vặn có thể nhìn ở bên ngoài.

Không ít học sinh đi tới hoặc là đang chạy vội đến cổng trường, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mạnh Trạch Ngôn bắt đầu hoài nghi tỷ lệ Đường Hoan quên đi việc anh còn đang ở đây đợi cô càng lớn?

Học sinh của trường không nhiều lắm, sau khi rộn ràng nhốn nháo qua đi, số lượng người đi về phía cổng trường cũng càng ngày càng ít.

Mạnh Trạch Ngôn rời khỏi văn phòng chuẩn bị đi đến phòng học để tìm người, đồng chí Hình Thúy đã căn dặn, lúc anh đưa người đi như thế nào thì lúc đưa về phải giống y như vậy.

Đi không được bao lâu Mạnh Trạch Ngôn đã dừng lại, anh đối diện với một người đang cúi đầu đi tới, bộ dáng nhỏ nhỏ gầy gầy, dưới chân còn đá một hòn đá nhỏ.

Hòn đá nhỏ bị đá trong chốc lát hướng bên này trong chốc lát lại hướng bên kia, Đường Hoan cúi đầu xem đá lăn, trong lòng đang suy nghĩ nên mở miệng nói chuyện trả tiền cho Mạnh Trạch Ngôn như thế nào.

Cha mẹ chồng còn chưa tính, cô lấy thể diện ở đâu mà tiêu tiền của Mạnh Trạch Ngôn.



Thấy cô không phát hiện mình đang đứng ở đối diện, Mạnh Trạch Ngôn ho nhẹ một tiếng.

Đường Hoan cả kinh ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn thấy Mạnh Trạch Ngôn đang đứng cách mình chỉ có vài bước, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

“Đi thôi, về nhà.” Mạnh Trạch Ngôn mở miệng trước, lại cười hỏi nàng: “Lên lớp làm sao rồi? Có quen thuộc chưa?”

Đường Hoan gật gật đầu, thân thể không tự giác mà căng chặt, tư thế đứng cực kỳ thẳng tắp: “Khá tốt.”

Nhìn cô sắp đứng thành bộ dáng báo cáo của quân đội, Mạnh Trạch Ngôn bật cười xoay người.

Anh xoay người đi ở phía trước, Đường Hoan đi theo phía sau cách anh khoảng hai bước xa, còn hòn đá kia đã bị người ta quên đi rồi.

Hai người lần lượt đi ra cổng trường, trạm giao thông công cộng cách đó không xa cũng vừa lúc một chiếc xe buýt đang dừng lại, có người đang lên xe.

Mạnh Trạch Ngôn đánh giá khoảng cách một chút, anh chạy đến trạm giao thông công cộng trước khi xe buýt chạy đi, có thể kêu tài xế chờ Đường Hoan ở phía sau.