Chương 27: Tan Học 2

“Chào cô, em tên là Đường Hoan, học lớp hai của khối 11.” Chỉ cần không phải đột ngột đối mặt với một đám người, hoặc là người quá khó tính, Đường Hoan đều có thể ứng phó được: “Xin hỏi học phí là bao nhiêu?”

Cái tên này có chút quen tai, cô Triệu lấy ra cuốn sổ thu học phí, lật ra đằng sau, đúng là nhìn thấy một cái tên gọi là Đường Hoan, cũng là lớp hai khối 11, học phí đã được đóng vào buổi chiều hôm nay.

“Bạn học Đường Hoan, có phải buổi chiều em đã giao học phí phải không? Hay là lớp các em cũng có người khác tên là Đường Hoan sao?”

Buổi chiều đã đóng học phí, cũng tên là Đường Hoan? Dường như ngoại trừ cô thì cũng không có người nào khác.

Trong lòng Đường Hoan hoài nghi là Mạnh Trạch Ngôn đã giúp cô đóng học phí, nên ngượng ngùng hỏi: “Thưa cô, có phải là một nam đồng chí có dáng người rất cao, mặc áo ngắn tay màu đen đến đóng học phí phải không?”

“Đúng vậy! Thân hình đó vừa thấy đã biết là người tham gia quân ngũ, lớn lên cũng rất đẹp trai!” Vị nam đồng chí tạo ấn tượng rất sâu với bà ấy, cô Triệu nhớ rất rõ, mặc kệ là ở tuổi tác nào cũng sẽ không nhịn được mà nhìn vài lần đối với nam đồng chí đẹp trai: “Cậu ấy không chỉ đóng học phí cho em, mà còn đổi năm đồng tiền phiếu cơm.”

Xem ra đúng thật là Mạnh Trạch Ngôn, trong lòng Đường Hoan là sự nặng nề nói không nên lời, cô có thể ở chung hòa hợp với cha mẹ chồng, nhưng khi đối mặt với Mạnh Trạch Ngôn lại luôn không nhịn được mà tránh né anh.



Không phải nói Mạnh Trạch Ngôn là người không tốt, mà ngược lại anh cũng có vẻ khá tốt, cho cô bao lì xì, giúp cô tìm trường học, đưa cô đi học…

Đường Hoan cũng không biết rốt cuộc nguyên nhân cô trốn tránh anh là vì cái gì, có lẽ là vì uy nghiêm của quân nhân trên người anh, khiến cho cô không dám tiếp cận.

“Thưa cô, anh ấy đóng bao nhiêu tiền học phí vậy?” Đường Hoan có mang theo tiền, chuẩn bị một chút nữa sẽ trả lại tiền cho Mạnh Trạch Ngôn.

Cô không thể cứ dựa dẫm vào nhà họ Mạnh được, nhà họ Mạnh cũng không mắc nợ cô. Chờ sau này cô kiếm được tiền, sẽ tự mình mua nhà, dọn ra ngoài ở riêng.

“Đóng bảy đồng tiền học phí và năm đồng tiền đổi phiếu cơm.” Đổi phiếu cơm năm đồng trong một lần cũng coi như là chơi lớn.

“Vâng, cảm ơn cô, em đi trước đây.” Đường Hoan hơi khom lưng với cô Triệu, xoay người rời khỏi văn phòng.

Bảy đồng tiền thêm năm đồng tiền tổng cộng là mười hai đồng, Đường Hoan chỉ mang theo mười đồng tiền, không đủ để trả tiền cho anh.