Chương 4: Về nhà (2)

Tô Mạch không có ý định ở lại bệnh viện để kiểm tra tinh thần lực, cho nên ngay khi kiểm tra sức khỏe đã ổn định, Tô Mạch liền xuất viện.

Chỉ là...

"Không phải ba có việc bận sao?" Dù biết rõ vấn đề nhưng muốn một người lớn tuổi như Tô Mạch mở lời gọi "papa", thật sự quá xấu hổ rồi.

"Để papa đưa con về rồi đi cũng không muộn." Từ Lam ngồi ở ghế lái, đem phi hành khí khởi động lái về nhà.

Tô Mạch nhìn mẹ, không nhịn được hỏi:"Mẹ, anh đâu rồi?"

"Thằng bé vừa nghe tin con tỉnh dậy liền đi xin nghỉ, sáng nay đã từ tinh hạm xuống tới, nhưng mà chúng ta cũng về nhà cho nên papa bảo thằng nhóc ở nhà rồi." Từ Lam không nhịn được chen miệng.

Tô Mạch gật đầu rồi lại ngồi im.

Nhà của họ cách xa khu trung tâm, cho dù dùng phi hành khí cũng phải mất 30 phút mới đến được.

Lúc tới nơi, Tô Mạch đã gật gù ngủ rồi, Tô Tỉnh từ ghế phụ bước xuống, mở cửa xe bế người ra.

Từ Lam cũng bước xuống, nhanh chân cản Tô Ly đang bước nhanh đến gần: "em con còn đang ngủ đừng đánh thức con bé."

Vẫn là một cái đầu xanh lam vẫn là đôi mắt xanh, chỉ khác là Tô Ly để tóc ngắn còn Từ Lam để tóc dài, đôi mắt của Tô Ly có sự trộn lẫn giữa màu xanh tím.

Tô Ly nghe vậy gật đầu, cùng đi theo ba mẹ vào trong nhà.

Tô Tĩnh đặt Tô Mạch lên giường, đắp chăn lại cẩn thận rồi ra ngoài.

...

"Ba mẹ bây giờ phải đi ngay sao?" Tô Ly nhìn ba mẹ trầm mặc nhìn chằm chằm vào cửa phòng.

"Ừm" Từ Lam ủ rũ gật đầu.

Tô Tĩnh quay lại nhìn Tô Ly hỏi:"con có thể nghỉ được mấy ngày?"

Tô Ly thành thật trả lời: "Chỉ ba ngày."

"Ba ngày thôi sao?"

"Có thể để con bé đến ở chỗ của con cũng được."

Từ Lam lắc đầu rồi lại thở dài: "đành vậy, mấy ngày còn lại, phiền con chăm sóc con bé."

Tô Ly gật đầu, đi theo ra cửa tiễn hai người ra ngoài.

"Ba mẹ đi cẩn thận."

Tiễn người đi, Tô Ly quay lại phòng khách, biểu cảm lạnh lùng, trưởng thành nháy mắt rút đi, lộ ra một cổ mệt mỏi.

Nếu Từ Lam hoặc Tô Tĩnh có ở đây là có thể nhìn ra sự khác biệt rất lớn, Tô Ly hiện tại đã không còn bầu không khí âm u như trước.

Cho dù mệt mỏi cũng không gắng gượng như trước mà hoàn toàn thả lỏng bản thân.

Cũng không phải chỉ có một mình Tô Ly, bầu trời đầy mây mù phủ kín trên gia đình họ suốt 10 năm cuối cùng cũng tan biến.

...

Tô Mạch ngủ một giấc thật dài, cảm giác buồn ngủ từ lúc còn ở bệnh viện mới giảm bớt, nhưng thân thể vẫn uể oải, vô lực như thường.

Tô Mạch biết tình trạng này là bình thường, thời điểm bác sĩ nói chuyện với mẹ, cô cũng nghe thấy, mẹ cũng biết là cô nghe được cho nên mới làm thủ tục xuất viện sau đó.

Tô Mạch ở mạt thế đã thành công hoàn toàn đạt tới tinh thần lực cấp SSS, thân thể ở tinh tế về mặt sức khỏe vẫn ở trạng thái tốt nhưng thể chất không cao, cũng giống như một chiếc bình cố gắng chứa lượng nước từ cả một cái hồ.

Tuy rằng Tô Mạch có thể cố gắng khống chế nhưng vẫn là quá sức với thân thể, cho nên hiện tại rất có khả năng thân thể của cô trong một thời gian dài sẽ ở trạng thái mệt mỏi, vô lực.

"Chủ nhân, đến giờ ăn cơm rồi." Âm thanh máy móc ở bên cạnh vang lên, là người máy quản gia.

"Andrew, đỡ ta dậy." Tô Mạch có một ngàn câu chửi trong lòng, trở về rồi đều còn không thể sinh hoạt như bình thường, cuộc sống này thật khó khăn quá.

Ngồi ở trên giường tiếp nhận ống dịch dinh dưỡng, Tô Mạch nhanh chóng uống hết rồi tựa vào Andrew bước đi ra ngoài.

Gia đình họ ở tinh cầu H-147, nhưng ba mẹ có công việc bận, quanh năm suốt tháng không ở nhà, trước đây đều là hai anh em cùng nhau dưới sự chăm sóc của Andrew mà trưởng thành.

Vì nhà của họ ở ngoại ô chứ không phải trong trung tâm, cho nên không có yêu cầu về mặt thiết kế, cả căn nhà chỉ có 1 tầng.

Lúc sắp đi tới nhà bếp, Tô Mạch nghe thấy âm thanh đồ vật va chạm.

"Mang toàn bộ tới đây đi."

Trong tầm mắt xuất hiện một mảnh màu xanh lục, Tô Mạch muốn lại gần xem xem, cũng đồng thời bại lộ chính mình.

Tô Ly đang chỉ dẫn người máy sắp xếp mấy chậu cây đặt vào giếng trời, nhìn người thân cuối cùng cũng đã tỉnh dậy, mĩm cười:"dậy rồi sao? Không cần phải quan sát gắt gao như vậy, anh của mi trông giống loại người làm việc qua loa lắm sao?"

Tô Mạch nhếch môi:"...không giống..."

Tô Ly hơi bất ngờ nghi hoặc nhìn chằm chằm Tô Mạch.

"Trước kia không giống, hiện tại vô cùng giống." Tô Mạch nhấn mạnh vế phía sau.

Tô Ly giật giật mí mắt, quả nhiên thay đổi là không thể nào, ngủ 10 năm cũng không thể.