Chương 3: Về nhà (1)

Trong bức ảnh, mọi người đều không lộ mặt giống những bức bên cạnh, có lẽ là vì...

Ở một góc của bức ảnh còn có một dòng chữ nhỏ nếu không phải đã trở thành dị năng giả thì Tô Mạch phải nhìn thật gần mới thấy được.

{Chúc mừng sinh nhật 10 tuổi, hi vọng con sớm tỉnh dậy}

"Lúc này Tiểu Mạch chỉ mới 10 tuổi, không có bao nhiêu khác biệt với con lúc 9 tuổi cả, đều vô cùng đáng yêu."

Lại lật sang trang bên cạnh, Từ Lam lại tiếp tục nói: "Năm con 11 tuổi, papa đã lén đo thử rồi, chiều cao của hai đứa vẫn bằng nhau, anh con cũng không biết đâu."

Tô Mạch không nhịn được cười, lúc nhỏ cô và anh trai thường đánh nhau, hai người chỉ chênh lệch 2 tuổi nhưng vì thể lực anh trai tốt hơn nên lúc nào cũng đánh thắng, lúc ấy Tô Mạch chỉ biết dựa vào chiều cao của mình để tìm điểm cân bằng.

"Đáng tiếc, năm tiếp theo, thằng nhóc kia đột nhiên phát dục nhanh quá cho nên..." Từ Lam giống như sợ Tô Mạch để ý cho nên im lặng lật sang trang tiếp theo.

Sinh nhật mấy năm tiếp theo vẫn là chụp ảnh trong khoang chữa trị, bằng mắt thường có thể thấy Tô Mạch cho dù đã hôn mê, thân thể vẫn chậm rãi phát dục trở thành một thiếu nữ.

Tô Mạch đột nhiên chú ý đến tốc độ lật album nhanh hơn, cuối cùng bụp một tiếng album đóng lại.

Ánh mắt của ba hơi hoảng, mà cũng đúng thôi, chờ đợi một người hôn mê đến mười năm.

Thời đại cũ kết thúc chính là mạt thế, mà cuối mạt thế cũng là điểm khởi đầu của thời đại tinh tế, y tế của thời đại tinh tế phát đạt, thương tổn có thể biến con người ta trở thành người thực vật ở trước mạt thế cũng chỉ đơn giản là thương tích cần được chữa trị ở tinh tế.

Nhưng thế cũng có nghĩa là thứ có thể biến con người ta thành người thực vật ở thời đại tinh tế càng vô pháp cứu chữa, 3 năm, đây chính là thời hạn cuối cùng để kết luận một người thực vật có khả năng tỉnh dậy hay không.

Đợi chờ mòn mỏi 10 năm, mọi người dường như đã tuyệt vọng, ngoại trừ sinh nhật năm 10 tuổi không thể nhìn thấy mặt của ba mẹ và anh trai, sau đó đều có thể nhìn thấy, nhưng từ năm 14 tuổi trở đi, những gương mặt tươi cười kia không còn là nụ cười của hi vọng nữa, nó vô cùng miễn cưỡng.

Từ Lam đóng album lại, nhìn con gái trầm mặc, lại cố gắng tìm đề tài khác để nói chuyện.

Trước mặt Tô Mạch đột nhiên xuất hiện màn hình quan sát, một mảnh xanh tươi đập vào mắt.

Từ Lam tươi cười nói: " con xem này, đây là vườn cây nhỏ của con, papa đã tìm người có chuyên môn chăm sóc cẩn thận, tuyệt đối không để một cái cây nào của con chết cả."

Tô Mạch cũng mĩm cười, theo bậc thang đi xuống: "Thật tốt quá, con rất mong chờ được xuất viện ngắm nhìn chúng nó."

Khi Từ Lam đang muốn nói chuyện tiếp về chủ đề này, màn hình quan sát hiện lên một cuộc gọi đến.

Nhìn Từ Lam muốn tắt đi, Tô Mạch ngăn lại:"ba ra ngoài tiếp điện thoại đi, để album lại cho con xem được không?"

Từ Lam có chút không muốn nhưng nhìn ánh mắt mong chờ kia lại mềm lòng, đành đưa album cho Tô Mạch rồi ra ngoài tiếp điện thoại.

Cánh cửa đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật vô cùng rõ ràng.

Tô Mạch cẩn thận nhìn chăm chú vào những bức ảnh kia, dưới góc mỗi bức đều có một dòng chữ nhỏ.

{Chúc mừng sinh nhật ... tuổi của con, hi vọng con sớm tỉnh lại}

Nhưng từ bức ảnh 14 tuổi trở đi...

{..., hi vọng con bình an vô sự}

Tô Mạch lại tiếp tục lật, bức ảnh gần đây nhất sinh nhật 19 tuổi.

Tô Mạch đóng album lại, vuốt nhẹ dòng tựa đề trên mặt album {Tiểu Mạch thân ái}, những hàng chữ như những lời cầu nguyện, duy trì suốt 10 năm không ngừng.

Âm thanh nức nở cuối cùng không thể nghẹn lại mà bật ra.

Một chiếc khăn tay được đưa qua, âm thanh dịu dàng của mẹ vang lên:"đừng khóc, ba con chỉ là nhìn thiên thần nhỏ đột nhiên lớn nhanh như vậy có chút không thói quen, ba con sợ con trưởng thành rồi liền trở nên lạnh nhạt không dám gần gũi với gia đình mà thôi."

Trong mắt Tô Mạch lóe qua một mạt hối hận: "Con xin lỗi, đều là lỗi của con."

Cho dù hôn mê lúc 10 tuổi nhưng Tô Mạch ở mạt thế trải qua không chỉ 10 năm, cô đã sớm trưởng thành, sau khi tỉnh dậy cũng không thể che giấu được sự trưởng thành ấy.

Rốt cục, với một người cha, đứa con gái chỉ mới 10 tuổi cho dù luôn hành xử như một bà cụ non nhưng cũng không che giấu tâm tư tình cảm của mình đột nhiên liền biến thành một người trưởng thành có bao nhiêu tâm sự cũng chỉ biết giữ kín trong lòng.

Cú sốc này thật sự rất lớn.

Tô Tĩnh cúi người xuống ôm lấy Tô Mạch:"sao cũng được, chỉ cần con tỉnh dậy là đủ rồi."

Tô Mạch cũng đưa tay ôm chặt lấy mẹ.