Chương 16: Tửu lầu Hàn Dương

Hắn không biết cái gì đã khiến nàng ấy không vui rồi!

Nhìn nàng ngồi bên đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mịn màng như kem, khuôn mặt không manh chút biểu cảm nào, có vẻ vẫn còn đang tức giận.

Thấy vậy, hắn lập tức rút tay lại, hạ rèm xuống, chuẩn bị ngồi bên ngoài.

Tuy nhiên, khi Hoa Dương công chúa nhìn thấy tên vô lại này thật sự không có ý định đi vào, nàng lại cảm thấy chán nản, trước đây cũng không thấy hắn nghe lời như vậy, mở miệng nói với hắn.

“Cút vào trong này đi.”

Quý Hàn vừa định ngồi xuống, liền nghe thấy trong xe ngựa truyền đến giọng nói không hài lòng của công chúa nương tử, vô thức liếc nhìn người đánh xe bên cạnh, thấy anh ta nhíu mày nhìn mình, không tự nhiên ho khan một tiếng rồi nói.

“Ngươi nhìn ta đang làm cái gì? Mặt ta có hoa nở à?” Hắn cúi người xuống vén rèm lên, lại khom người ngồi vào trong xe ngựa.

Đến chết nàng cũng không muốn thừa nhận nàng là một nương tử nghiêm khắc, cùng lắm… không thể nói rõ, dù sao cũng không phải là một nương tử rất nghiêm khắc!

Tuy rằng không biết vị công chúa nương tử này tức giận là vì cái gì, nhưng hắn cũng chỉ có thể dỗ dành nàng.

“Được rồi, được rồi, nếu ta làm sai điều gì thì cứ nói cho ta biết, ta thay đổi không phải là được rồi sao?” Vừa nói hắn vừa ngồi xuống bên cạnh nàng.

Hắn cầm ấm trà lên, rót một tách trà hoa nhài đưa tới tay nàng.

“Thử một chút xem, là đặc biệt chuẩn bị cho nàng đó.”

Hoa Dương công chúa ghé mắt nhìn chiếc tách trà nhỏ bằng đá cẩm thạch được hắn đặt vào tay, nước trà bên trong có màu vàng kim, thoang thoảng hương hoa thơm phức.

Theo số ngân lượng hàng tháng trong phủ cấp cho hắn, căn bản không đủ cho hắn mua bộ ấm trà này chứ đừng nói tới là mua loại trà thơm này.

Nàng ngước mắt nhìn tên vô lại trước mặt, tuy ngày nào cũng đi sớm về muộn, nhưng nàng cũng chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương thơm phấn hương của nữ nhân khác trên người hắn, vì vậy nàng vẫn tin hắn cũng không phải đang làm loạn.

Nghĩ đến đây, nàng khẽ nhấp một ngụm trà, trà hương nhài toả ra mùi thơm nhẹ nhàng, vị ngon đến lạ thường.

Quý Hàn không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào xuất hiện trên khuôn mặt công chúa nương tử, mĩm cười hỏi nàng.

“Thế nào, ngon đúng không, nếu nàng thích, lát nữa ta sẽ mang một ít về phủ.” Nói rồi hắn lại đặt một chiếc đệm mềm ra sau lưng nàng để nàng tựa vào.

Trong lúc này, Hoa Dương công chúa thoáng nhìn thấy chiếc kẹp tóc bằng ngọc lộ ra từ thắt lưng Quý Hàn, sau đó vội vàng quay mặt đi, thờ ơ hỏi.

“Ngân lượng hàng tháng đưa cho ngươi có đủ dùng không?”

Quý Hàn căn bản không đến phòng lĩnh ngân lượng, trong mắt hắn, một nam nhân tứ chi khỏe mạnh sao có thể tiêu tiền của nương tử được, đây không phải tự tát vào mặt mình sao!

Nhưng nói ra lời này hắn lại sợ nàng không vui, tuỳ tiện nói.

“Đủ dùng rồi.”

Hoa Dương công chúa cũng không nói gì thêm , trong lòng âm thầm dự định, tháng sau nhất định sẽ cấp thêm ngân lượng cho hắn.

Nàng ngả người lên chiếc đệm êm ái thoải mái, cầm quyển sách trên bàn lên tuỳ ý đọc một chút.

Quý Hàn ngồi bên cạnh, cũng không nhàn rỗi, gọt một ít trái cây rồi bày ra đĩa, thi thoảng lại đưa tới miệng Hoa Dương công chúa.

Lúc này, không khí trong xe ngựa quả thực rất hòa hợp.

Quý Hàn cũng không ngờ tới, bản thân sẽ có một mặt nhu thuận như vậy... Làm loại chuyện này càng thuận tâm vừa ý mà làm!

Không lâu sau, xe ngựa dừng lại ở tiệm lẩu Hàn Dương vừa khai trương.

Cậu bé thấy đó là xe ngựa của chủ nhân, liền gọi chủ quán ra đón tiếp.

Quý Hàn là người đầu tiên bước ra từ trong xe ngựa, nhìn thấy chủ quản Lý bước tới tiếp đón, lắc đầu nháy mắt với hắn.

Chủ quản Lý lập tức hiểu ý, mở miệng nói.

“Vị lão gia này, xin mời vào bên trong.”

Sau kho Quý Hàn xuống xe, lại vươn tay đón lấy bàn tay mảnh khảnh của công chúa nương tử, đỡ nàng xuống xe.

Dưới sự chỉ dẫn của chủ quản, hai người băng qua đại sảnh náo nhiệt, đi lên lầu hai, vào gian phòng riêng.