Chương 17: Lẩu

Quý Hàn nhờ chủ quản sắp xếp mang lên một nồi lẩu, lại gọi thêm một bát chè khoai môn nước đường.

Hoa Dương công chúa nghe những thứ hắn ta nói với chủ quán, yêu cầu một nồi canh cay hay cái gì đó, nghe đến có chút mù mịt.

Trước đây, lúc chưa thành thân, cho dù sống thời gian dài ở hoàng cung, nhưng mấy cái tửu lầu lớn trong kinh thành thi thoảng nàng cũng ghé qua đôi chút.

Nhưng nàng không biết, trong dân gian thực ra còn có một loại thức ăn gọi là lẩu.

Sau khi chủ quản rời đi, Quý Hàn nhìn thấy trong đôi mắt long lanh của công chúa nương tử mang vẻ bối rối khó lý giải.

Hắn đứng dậy đi tới chiếc chậu đồng, làm ướt chiếc khăn lông rồi vắt khô, sau đó lại bước tới ngồi xuống bên cạnh nàng.

Một tay hắn nắm cổ tay trắng nõn của nàng, một tay khác lại cầm khăn lông giúp nàng lau sạch những ngón tay trắng như ngọc, đồng thời cũng giải thích cho nàng cách ăn lẩu.

“Lẩu cũng giống như là canh cải trong phủ chúng ta thường ăn, chỉ là cách ăn không giống cho lắm, trong lẩu còn có thịt, rau, để chúng trong nồi đồng đun sôi lên, ăn kèm còn có cả nước chấm.”

Hoa Dương công chúa được hắn lau tay giúp, cũng không cảm thấy có điểm nào không phù hợp, lại nghe hắn nói về cách ăn lẩu xong, nghĩ lại lúc vừa tới đây, băng qua đại sảnh náo nhiệt đó, nàng đã thấy trên mỗi chiếc bàn đều đặt một cái nồi hấp trông rất kì lạ.

“Sao bổn cung lại không biết, từ lúc nào ở đây lại mở một tửu lầu vậy?”

Quý Hàn lau tay cho nàng lại nói.

“Cửa tiệm này cũng mới mở thôi, trước đây không có.”

Hắn dùng chiếc khăn lông lau tay cho nàng, sau đó lại lau cho mình luôn rồi mới đặt chiếc khăn lông xuống bên chiếc bàn.

Hắn cũng không nói cho nàng biết, đây là quán lẩu do hắn mở, càng không nói, gian phòng này, là hắn đặt biệt dành riêng cho nàng.

Khi đó, chủ yếu là do trong nhà có một vị thân phận quá mức đặc biệt, đối với việc sử dụng đồ đạc cực kỳ kén chọn.

Vì nàng không thích những nơi ồn ào đông người nên hắn mới chọn một gian phòng riêng nằm ở vị trí tương đối xa, không mở cửa đón tiếp người ngoài, chỉ để thuận tiện cho việc đưa nàng thỉnh thoảng tới đây ăn lẩu.

Nhưng hôm nay không ngờ lại biết được, trong lòng nàng đã có người khác...!

Rất nhanh, nồi lẩu và các món ăn kèm đều đã được đưa đến.

Hoa Dương công chúa có chút kinh ngạc với tốc độ dọn đồ ăn của cửa tiệm này, nàng nhìn những đồ ăn tươi sống trên bàn, nghĩ thầm phải bỏ vào nồi nấu sôi lên mới ăn được.

Nhìn nồi nước bốc khói nghi ngút, lại xung quanh đều là nước dùng đỏ cay, thật khó tin rằng món ăn được nấu trong chiếc nồi kỳ lạ này có thể ăn được.

Lúc công chúa nương tử đang rất thắc mắc, Quý Hàn đã cầm đũa lên, đem những lát thịt bò cho vào nồi nước lẩu đang sôi.

Vì các lát thịt được cắt bằng máy chém cải tiến nên được cắt rất mỏng, nhúng một lúc là thịt đã chín rồi.

Hắn đưa miếng thịt bò đã chín kỹ đặt vào bát nước chấm trước mặt nàng rồi nói.

“Nàng dùng thử xem.”

Hoa Dương công chúa nhìn miếng thịt được đặt trong đĩa ngọc của mình, có chút do dự, không chắc rằng miếng thịt đó có thật sự ăn được hay không.

Vừa ngước mắt lên, nàng lại bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của hắn, nàng vô thức cầm chiếc đũa ngà lên gắp miếng thịt chín đưa vào trong miệng.

Trong lúc này, Quý Hàn không rời mắt khỏi công chúa nương tử xinh đẹp nhà mình, nhìn nàng hơi nhíu mày rồi chậm rãi giãn ra, mỉm cười hỏi.

“Như thế nào? Có phải là rất ngon không?”