Chương 41

“Con của Đại Mao kêu là Tiểu Mao đi!” Bình Bình bồng mèo đen nhỏ, trong mắt lóe sáng hào quang lấp lánh nhỏ vụn.

“Kêu là Trứng Muối!” An An chỉ vào đôi mắt nó, nói: “Có đen có vàng, còn tròn như vậy, kêu Trứng Muối đi!”

Cố Thanh Hải khom người nhìn mèo nhỏ, nói: “Cái mũi móng vuốt đều đen, cả người cũng đen thui, nếu không kêu là Cục Than?”

Khá lắm, ba cái tên đều có điểm đặc sắc, Tần Thi và Lục Trạch Thiên nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người cũng không biết chọn cái nào.

“Các con tự mình thương lượng trước.” Lục Trạch Thiên một lần nữa gánh đòn gánh lên, không theo chân bọn họ cùng nhau rối rắm.

Ba đứa nhỏ nhìn về phía Tần Thi, Tần Thi cũng không có cách, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Bên ngoài lạnh lẽo, mèo con chịu không nổi, trước vào nhà đi, chúng ta làm ổ cho nó.”

“Tên…… Từ từ quyết định.”

Ba đứa nhỏ không có không đáp lời, bồng mèo đen nhỏ đồng loạt vào nhà, sau đó không biết để nó ở chỗ nào.

“Mẹ ơi?” Long phượng thai lại lần nữa nhìn về phía Tần Thi.

Tần Thi chỉ có thể tìm ra một bộ quần áo cũ nát, vo thành một nắm đặt trên mặt đất, để bọn nhỏ thả nó xuống.

Mèo nhỏ lông toàn thân lông đã dựng, nhìn có chút thưa thớt, bọn nhỏ đều rất lo lắng nó lạnh.

Mèo con được đặt trên đất ủi ủi quần áo, vừa chui vào lại ngửi, không thành thật bò loạn. Chờ khi nó từ trên quần áo xuống, long phượng thai kinh hô một tiếng, lập tức ôm nó về lại trên quần áo.

“Không có việc gì, để nó bò, chỉ cần không chui xuống dưới sô pha, dưới ngăn tủ là được,” Tần Thi giải thích cho bọn nhỏ: “Đối với mèo con mà nói, nhà của chúng ta là hoàn toàn xa lạ, nó cần thăm dò một chút hoàn cảnh mới, chờ quen thuộc thì sẽ không chạy loạn.”

“Nhưng mà sàn nhà lạnh, nó có thể cảm lạnh hay không?” Bình Bình đầy mặt ưu sầu, “Lông trên người người nó quá ít, mùa đông lập tức sẽ tới, nó có thể đông lạnh cảm mạo hay không?”

Tần Thi cười nói: “Con mèo này quá nhỏ, lông còn chưa mọc đủ, khẳng định sẽ lạnh, chúng ta làm ổ cho nó, trải quần áo lên, như vậy nó ở trong ổ sẽ không sợ lạnh.”

Thời điểm quốc khánh, bộ đội Lục Trạch Thiên phát một hộp táo, Tần Thi lấy mấy quả táo dư lại ra, dành cái hộp ra, dùng kéo đâm đâm cắt cắt, làm cái ổ mèo.

Mèo bị bỏ vào, nó lay khắp nơi, muốn từ trong hộp ra, nhưng như thế nào cũng bò không lên. Nhưng nó không buông tay, liên tục bò lên trên, nhìn rất có sức sống cùng tính bền dẻo.

Tần Thi nhướng mày, thầm nghĩ mèo này nhìn rất hoạt bát, hẳn là không khó nuôi nhỉ? Cũng không biết Lục Trạch Thiên từ nơi nào ôm tới, nhìn cũng cỡ một tháng, cai sữa chưa?

Tần Thi để bọn nhỏ chơi cùng mèo, mình đi thu dọn chăn nệm muốn giặt, trong lòng cân nhắc hiện tại cũng không có sữa dê thức ăn cho mèo, con mèo nhỏ như vậy phải ăn cái gì?

Rất nhanh, Triệu thẩm cầm một chén quýt tới cửa, bà nghe nói long phượng thai ngã bệnh, đặc biệt tới xem.

Tần Thi nói một lần chuyện phát sinh ngày hôm qua, mang theo Triệu thẩm đi xem bọn nhỏ cùng mèo. Nói chuyện phiếm xong một trận, chờ Lục Trạch Thiên đem lu nước to chứa đầy nước, lại gánh đủ vòng thứ nhất giặt rửa tấm đệm, Tần Thi đi ra ngoài bận việc, Triệu thẩm lúc này mới rời đi.

“Thím, đợi lát nữa đều lấy chăn nệm tới, một lần giặt hết.”

“Được thôi!” Triệu thẩm cũng không cùng Tần Thi khách khí, trở về bắt đầu thu dọn.

Có Lục Trạch Thiên ở, Tần Thi làm việc đều nhẹ nhàng rất nhiều, công việc nặng nhọc là một thứ cũng chưa đến phiên cô.

Giặt xong nhà mình lại giặt sạch nhà Triệu thẩm, máy giặt xoay nửa buổi chiều, có qua đường thấy hai nhà đại giặt đặc tẩy, thì tiến vào liếc mắt nhìn một cái, cân nhắc có phải có thể cọ máy giặt một chút hay không.

Nhưng mặc kệ thử như thế nào, Tần Thi đều giả vờ nghe không hiểu, người thông minh hiểu được ý tứ cô, thì không hề nhiều lời. Đương nhiên cũng có da mặt dày, thấy ám chỉ không được thì hỏi rõ, Tần Thi cũng là trực tiếp từ chối, không chút nào quanh co lòng vòng.

Những người đó cũng là không nghĩ tới Tần Thi cường ngạnh như vậy, gì cũng không nói liền nói thẳng không mượn, bọn họ vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng Tần Thi mới mặc kệ bọn họ.

Nhận biết cũng không biết bạn là ai, dựa vào cái gì tôi cho bạn mượn? Máy giặt này cũng không phải là hàng rẻ tiền, Tần Thi tự mình dùng cũng có chút luyến tiếc, còn cho bọn họ?

Cho dù muốn đem chỗ quan hệ quê nhà tốt, cũng không thể dùng máy giặt đến chỗ a, thứ này tinh quý bao nhiêu! Tần Thi điên rồi mới cho bọn họ mượn.

Nói câu không dễ nghe, cho dù cùng bọn bọ chỗ quan hệ tốt lại có thể thế nào? Có thể mang đến cái chỗ tốt gì? Kiếm mấy mao mấy nguyên kia có khả năng gì?

Tần Thi không phải thánh mẫu, thậm chí có chút không có lợi thì không dậy sớm.

Mọi người sau lưng là Tần Thi ích kỷ, nhưng Tần Thi hoàn toàn không để bụng, ngược lại còn vui mừng lên, rốt cuộc như vậy sẽ không đầu trâu mặt ngựa chạy tới nhà mình mượn máy giặt.

Vội một buổi trưa, buổi tối cơm liền chắp vá ăn, hâm nóng cơm thừa, không có lần nữa làm cái khác.

Đến nỗi mèo, Tần Thi hỏi qua Lục Trạch Thiên, biết nó lớn vừa vặn một tháng, cai sữa ăn chút cơm mềm nát là được.

Mèo niên đại này khác với đời sau, nuôi đều rất qua loa, không đói chết là được.

Tần Thi sợ mèo mới vừa cai sữa, ăn những thứ này dạ dày không thể thích ứng, kết quả quan sát hai ngày, chuyện gì cũng không có sau đó liền bình thường trở lại.

Con của mèo đen và li hoa (mèo Dragon Li) thân thể chính là chắc nịch, khả năng chịu đựng.

Hơn nữa nó rất hoạt bát, cả ngày ở trong hộp bò loạn, muốn đi ra. Bọn nhỏ mỗi ngày ôm nó ra một hồi, nó ra khỏi chỗ chạy loạn, một khắc cũng không nhàn rỗi.

Nó đặc biệt thích chui vào góc xó xỉnh, cũng không biết bên trong có thứ gì hấp dẫn nó, đi ra thì thẳng đến góc, mỗi khi đều phải long phượng thai luôn nhìn chằm chằm mới được.

Bằng không, chui vào dưới sô pha thì nửa ngày không ra, có thể làm long phượng thai gấp chết.

Đến nỗi tên mèo con, ba đứa nhỏ rối rắm vài ngày còn chưa có định ra, bọn họ đều muốn kêu tên mình lấy, tranh chấp không dưới ai, cũng không phục ai, sau đó gọi bậy.

Bình Bình kêu nó “Tiểu Mao”, An An kêu nó “Trứng Muối”, Cố Thanh Hải kêu nó “Cục Than”, nó có lẽ quá nhỏ, mặc kệ cái gì cũng không đáp lại, phi thường tự mình.

Bọn nhỏ thảo luận nửa ngày, vẫn là quyết định cứ kêu như vậy, tính toán xem nó về sau đáp lại ai, vậy kêu cái tên đó, đem Tần Thi xem vui mừng không được.

Tần Thi ngược lại là cảm thấy Cục Than rất dễ nghe, cũng theo Cố Thanh Hải kêu, dẫn tới nó rất mau quen thuộc tên này, làm long phượng thai mất mát nửa ngày.

Nhưng mèo con quá mức đáng yêu cùng nhỏ bé, long phượng thai phải vẫn luôn chiếu cố nó, chúng nó cũng không rảnh lo thời gian dài mất mát, rất mau điều chỉnh tâm tình cùng nó chơi.

Có Cục Thanh bồi long phượng thai, Tần Thi đi làm cũng yên tâm mấy phần, bởi vì cô biết được long phượng thai tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài chơi, khẳng định ở nhà chơi với Cục Than.

Tần Thi gần đây không nhận đơn quần áo, có người tìm cô làm áo khoác vải nỉ cô cũng từ chối, chuyên tâm làm áo khoác cho người trong nhà.

Mùa thu thành phố X quá ngắn, cảm giác còn chưa có hai tuần, liền chợt hạ nhiệt độ biến thành mùa đông.

Áσ ɭóŧ, đồ mùa thu, bộ áo lông lại thêm áo khoác, mặc kệ trẻ con hay là người lớn đều mặc rất dày, mười phần mập mạp, cái hình tượng gì cũng không có.

Này sẽ không rảnh lo hình tượng cùng trang phục, thật sự là hạ nhiệt độ tới quá đột nhiên, không mặc dày chút sẽ bị đông lạnh cảm mạo, hình tượng căn bản không có quan trọng bằng thân thể.

Tần Thi mỗi ngày khi rời giường trong ba tầng ngoài ba tầng bộ quần áo, cũng rất hoài niệm áo trong giữ ấm, áo lông vũ đời sau, chẳng qua cái kia đều là năm chín mấy mới bắt đầu lưu hành, cái này vẫn là đừng vọng tưởng.

Sang năm, sang năm nhất định phải làm ra áo lông vũ!

Tần Thi hạ quyết tâm, đầy mặt kiên định, kết quả đẩy cửa liền ăn một miệng lớn gió lạnh, bị đông lạnh một cái run run, nháy mắt rụt rụt cổ.

Quá lạnh, đêm qua nghe phát thanh, hôm nay chỉ mấy độ, cái này khiến cho Tần Thi đời trước vẫn luôn ở phương nam căn bản chịu không nổi.

Tần Thi để Lục Trạch Thiên bắc một bếp lò khác trong nhà ở phòng khách, mỗi ngày tỉnh lại thì đốt lên, làm trong phòng ấm áp dễ chịu mới thở phào nhẹ nhõm.

Trẻ con cũng sợ lạnh, nhưng cũng quen, sau thấy Tần Thi chịu không nổi lạnh còn có chút ngạc nhiên.

An An thậm chí còn lẩm bẩm, “Hoá ra mẹ cũng có thứ sợ.”

Tần Thi nghe xong liền thở dài, cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lạnh sợ nóng, mà thành phố X bên này chính là mùa hè cực nóng, mùa đông cực lạnh, thật là muốn mệnh.

Máy sưởi là khi nào xuất hiện? Tần Thi khổ nghĩ nửa ngày, biết được là hiện tại mới bắt đầu xuất hiện máy sưởi, tám năm sau phương bắc hơn bốn mươi tòa thành thị mới xuất hiện hệ thống sưởi ấm tập trung, lập tức thở dài một hơi.

Cái này cũng phải chờ hai năm, trong khoảng thời gian ngắn là không có khả năng.

Trong nhà ngay cả giường đất cũng không có, ban ngày dựa bếp lò, buổi tối ngủ dựa vào thảm điện, trong nhà không đốt bếp lò thì lạnh như băng, ở nhà đều mặc áo khoác.

Tần Thi tranh thủ lúc rảnh rỗi, ở trong trục bánh xe biến tốc làm quần áo, bắt đầu vẽ bản thiết kế phòng.

Hiện tại không có cách nào sửa sang, giường đất dù sao cũng phải xây một cái nhỉ? Dọn phòng ngủ lớn ra, trước xây cái giường đất, chờ thêm hết mùa đông đầu xuân lại bắt đầu đại trang hoàng.

Trong lúc Mạc Linh tới một chuyến, gần nhất cô mới xử lý xong chuyện lộn xộn, vừa mới chuẩn bị hẹn Tần Thi cùng Tống Tư Nặc tụ tập một chút, kết quả Tống Tư Nặc đi Thâm Thị, Tần Thi cũng vội vàng làm quần áo cho người trong nhà, việc này chỉ có thể tạm thời từ bỏ, từ từ lại nói.

Mạc Linh vỗ vỗ một túi đồ lớn trên bàn, “Đây là vải nỉ dày tôi đặc biệt lấy về, chất lượng rất tốt, cậu nhìn xem.”

Tần Thi mở ra vừa thấy, hai loại vải màu đỏ màu đen, sau cô bắt đầu sờ sờ, lập tức nhướng mày, “Đồ tốt! Cái này làm áo khoác, mùa đông cũng có thể mặc.”

Mạc Linh đắc ý nâng cằm lên, bưng chén nước cười nói: “Không phải sao, tôi phế đi sức lực lão đại.”

“Tấm màu đỏ này cậu làm cho tôi bộ áo khoác, màu đen cho cậu, thế nào?”

Tần Thi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu: “Thành giao.”

Vải nỉ này dày lại không mất mềm mại, chất lượng chuẩn cmnr, Mạc Linh có thể làm ra Tần Thi thật là kinh hỉ, vải dệt này hoàn toàn có thể triệt tiêu cô tốn thời gian tốn sức làm áo khoác thủ công, thậm chí mình còn chiếm tiện nghi.

Rốt cuộc thứ này cô là làm không được, căn bản không có cách.

“Đây cũng là Tống Tư Nặc tìm cho cậu?” Tần Thi mở toàn bộ vải ra xem cỡ, thuận miệng hỏi một câu.

“Không phải.” Mạc Linh dựa vào trên sô pha.

Tần Thi: “Đó là ai vậy? Cậu còn có phương pháp xưởng dệt?”

Mạc Linh “À” một tiếng, nói: “Cũng không tính mà, một người bạn lấy tới.”

Tần Thi nhìn biểu tình cô ấy, hứng thú, “Bạn?”

Mạc Linh nghiêng đầu nhìn Tần Thi, có chút ngượng ngùng lại có chút lẽ thẳng khí hùng, “Ừa! Bạn!”

“Đó chính là còn chưa chuyển chính thức,” Tần Thi khó được bát quái lên, hỏi: “Ai nha? Cùng tôi nói nói, tôi kín miệng cậu yên tâm.”

Mạc Linh đương nhiên tin tưởng Tần Thi kín miệng, không do dự như nào liền nói, “Cũng coi như thác phúc của cậu, sau quốc khánh tôi nổi danh, không ít người theo đuổi tôi, anh ta chính là một người trong đó.”

“Tên là Trình Lan, 26, nơi khác, mới điều tới đây, là một doanh trưởng,” Mạc Linh tròng mắt xoay chuyển, nói: “Tuy rằng anh ta bảo đảm trong ba năm có thể thăng phó đoàn, nhưng tôi vẫn là từ chối.”

“Tôi muốn đi xông pha, mới không muốn yêu đương, tôi nói rõ với anh ta, anh ta lại nói nguyện ý chờ tôi, tôi mới không tin đâu,” Mạc Linh biểu tình có chút ghét bỏ.

Nhưng giọng nói vừa chuyển, lại nói: “Anh ta nói làm bạn trước, ngày thường anh ta cũng rất hiểu đúng mực, người cũng rất đáng tin cậy thân sĩ, vậy trước làm bạn bè đi, dù sao thời gian mới có thể thấy rõ hết thảy.”

Tần Thi nghe thấy tên này nhẹ nhàng thở ra, người này không phải chồng Mạc Linh trong sách, cốt truyện quả nhiên thay đổi.

Mạc Linh hiện tại không tâm tư yêu đương, Tần Thi cũng không nhiều lời, rốt cuộc lâu ngày thấy lòng người là thật sự, cứ chờ xem.

Nam nhân nhiều như vậy, cứ từ từ chọn, chắc chắn có người thích hợp.