Chương 40

“Lục Trạch Thiên, đứa nhỏ phát sốt!”

Giọng nói Tần Thi vang lên, Lục Trạch Thiên lập tức từ trên giường bắn lên, Cố Thanh Hải bị bừng tỉnh, mơ mơ màng màng còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lục Trạch Thiên nhanh chóng mặc xong quần áo, kéo cửa ra, “Xảy ra chuyện gì?”

“Hai đứa nhỏ đều phát sốt, Bình Bình càng nghiêm trọng,” Tần Thi giải thích với Lục Trạch Thiên một câu, quay đầu nhìn Cố Thanh Hải trên giường, “Bình Bình An An bị bệnh, chúng ta dẫn chúng nó đến trạm y tế, một mình con ở nhà ngoan ngoãn ngủ được không?”

Cố Thanh Hải vừa nghe lời này liền thanh tỉnh, vội vàng bò dậy: “Con cũng đi.”

“Con ở nhà.” Lục Trạch Thiên quay đầu nhìn nó một cái, “Giữ nhà.”

“Chúng ta phải trông nom em gái em trai, sợ là không rảnh lo con, con ở nhà đợi đi.” Tần Thi cũng nói.

Cố Thanh Hải ngoan ngoãn gật đầu, không hề cưỡng cầu.

Tần Thi và Lục Trạch Thiên đi vào phòng ngủ, mặc xong quần áo cho hai đứa nhỏ, Lục Trạch Thiên hai tay bế chúng nó lên, để Tần Thi lấy áo khoác tướng quân bọc bọn họ kín mít, lúc này mới ra cửa.

“Ô ~” An An ló đầu nhìn Tần Thi, “Mẹ ơi, khó chịu.”

Bình Bình càng là héo héo ghé vào Lục trong lòng ngực Trạch Thiên, không sức lực nói chuyện, chỉ là phát ra tiếng rầm rì hơi yếu.

Nhìn hai đứa nhỏ như vậy, Lục Trạch Thiên chau mày, Tần Thi cũng là đầy mặt lo lắng, đau lòng không được.

“Không có việc gì, chờ đến trạm y tế, để bác sĩ nhìn xem là tốt rồi, mẹ và ba ba bồi con.” Tần Thi đi ở bên cạnh Lục Trạch Thiên sờ sờ đầu bọn họ, dịu dàng an ủi.

Lục Trạch Thiên đi rất nhanh, Tần Thi cơ hồ phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp anh. Chờ sau khi tới trạm y tế rồi, Tần Thi cảm giác phía sau lưng lạnh căm căm, tất cả đều là mồ hôi, cũng không biết là bị dọa hay là mệt mỏi.

Cửa trạm y tế đang đóng, nhưng y tá trực ban thì ngủ ở bên trong, Tần Thi gõ cửa, bên trong rất nhanh liền sáng đèn lên.

“Làm sao vậy?” Y tá mặc áo khoác vào vội vã mở cửa, sau thấy là Lục Trạch Thiên thì lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, “Bình Bình lại phát sốt? Mau mau vào đây.”

Lục Trạch Thiên ôm hai đứa nhỏ vào phòng, sau khi vào trong phòng đặt bọn nhỏ lên trên giường, “Bình Bình An An đều phát sốt.”

Y tá có chút kinh ngạc, không nghĩ tới An An cường tráng như nghé con lần này cũng sinh bệnh, chẳng qua cô ấy cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng cầm nhiệt kế vội tới đo cho long phượng thai.

Bình Bình sinh ra có chút thể nhược, động hay không động liền sinh chút bệnh nhỏ, xem như khách quen của trạm. Nhưng từ sau khi Tần Thi tới thằng bé còn chưa tới trạm, các y tá lén lút tán gẫu về Tần Thi, nói con người cô khá tốt, rất biết chăm sóc trẻ nhỏ.

Hôm nay bọn họ đột nhiên tới cửa, y tá còn có chút không nghĩ đến.

Hai đứa nhỏ đắp chăn nằm ở trên giường bệnh rầm rì, khuôn mặt nhỏ hồng hết cả, đôi mắt nửa khép nửa mở, hoàn toàn là một bộ dạng tiểu đáng thương, những người lớn nhìn thật sự đau lòng.

Tần Thi nói chuyện buổi chiều, y tá bừng tỉnh đại ngộ, “Kia phỏng chừng là bị dọa, trong lòng nghẹn cảm xúc, lúc này mới phát sốt.”

Tần Thi thở dài, cô vẫn sợ chúng nó phát sốt, kết quả không nghĩ tới sợ cái gì cái đó tới. Bình Bình phát sốt còn chưa tính, An An nhìn không có việc gì cũng cùng nhau phát sốt, khiến cho người tuyệt đối không ngờ đến.

An An thân thể chắc nịch, sức đề kháng cũng rất mạnh, Bình Bình trước kia hay bị bệnh, hai đứa cùng ăn cùng ở, trước nay An An lại không bị lây bệnh qua, có thể nghĩ cơ thể nó rất tốt.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này Tần Thi nuôi dưỡng càng thấu đáo, con bé phát sốt thật là khiến người nghĩ không ra.

Tần Thi ngồi ở trên ghế nhìn An An trên giường, trong lòng suy đoán có phải thật ra trong lòng con bé cũng nghẹn, chỉ là không biểu hiện ra ngoài hay không? Nhìn như tùy tiện, kỳ thật nội tâm cũng rất mẫn cảm?

Nhưng không giống mà, chúng nó vui vẻ hay không, Tần Thi có thể nhìn ra được.

Thật là kỳ lạ.

Một lát sau, y tá lấy nhiệt kế ra, xem qua sau đó nói: “An An 38.2, Bình Bình 39.5.”

Y tá nhẹ nhàng mở miệng hai đứa chúng nó ra, lấy đèn chiếu nhìn nhìn xoang miệng chúng nó, biểu tình thả lỏng chút: “Chỉ là đơn thuần phát sốt, cho An An uống thuốc là được, Bình Bình thì chích.”

Tần Thi và Lục Trạch Thiên cũng nhẹ nhàng thở ra, trái tim vẫn luôn treo lên thả xuống, “Được, làm phiền chị.”

“Không có việc gì.” Y tá cười cười, xoay người đi phối thuốc.

An An ngoan ngoãn uống thuốc, Bình Bình chích cũng không khóc, cũng không biết chúng nó có phải không có sức lực nháo hay không, dù sao ngoan ngoãn không thể tưởng tượng được.

“Ôm đứa nhỏ trở về ngủ đi, ngày mai tỉnh lại xem.”

Tần Thi lại lần nữa nói lời cảm ơn, Lục Trạch Thiên một lần nữa gói kỹ lưỡng hai đứa nhỏ, ôm trở về.

Y tá liếc nhìn bóng lưng bọn họ, thầm nghĩ nhìn hai người họ thật ra vô cùng xứng.

……

Về đến nhà, Cố Thanh Hải căn bản không ngủ, nó nghe thấy có người trở lại rồi, trực tiếp mặc áo khoác vào đi ra.

“Ba, mẹ,” Cố Thanh Hải giúp bọn họ mở cửa phòng ngủ, hỏi: “Bình Bình An An không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Tần Thi nhìn nó chân trần trụi, vội vàng thúc giục nó về phòng ngủ đi.

Cố Thanh Hải thấy Tần Thi nhìn chân nó, mới hậu tri hậu giác mình không có mặc quần, chỉ mặc quần xà lỏn, lập tức mặt đỏ lên, lên tiếng sau đó hoảng hốt chạy bừa về phòng.

Một lần nữa để hai đứa nhỏ nằm ngủ, Tần Thi liền để Lục Trạch Thiên cũng về phòng, mình nhìn chúng nó.

Lục Trạch Thiên: “Tôi nhìn chúng nó đi, em trở về ngủ.”

Tần Thi từ chối, “Chăn đệm tôi đều dọn lại đây, qua lại lăn lộn ồn ào đứa nhỏ, không có việc gì, chúng nó đều ngủ rồi, tôi nhìn là được.”

Lục Trạch Thiên nhìn lướt qua bọn nhỏ nằm, mơ mơ màng màng, lúc này mới gật đầu, “Ngày mai tôi đi họp sẽ trở về liền, em không cần dậy sớm.”

Tần Thi: “Được.”

Ngày mai thứ bảy, Cố Thanh Hải đúng lúc cũng không cần đi học, không cần dậy sớm.

Hai người không nói chuyện phiếm tiếp, từng người về phòng ngủ.

Một đêm này, long phượng thai ngược lại là không làm ầm ĩ, có lẽ là tác dụng của thuốc đến rồi, đều ngủ không tỉnh qua, chỉ là trong lúc ngủ mơ có lẽ cảm thấy lạnh, liên tục co lại.

Tần Thi bị bừng tỉnh, liền thấy long phượng thai ôm nhau, co lại dán ở bên nhau, hình ảnh thập phần yêu thương.

Tần Thi dịch góc chăn cho chúng nó, chính mình một lần nữa nằm xuống.

Một đêm vô sự, buổi sáng ngày hôm sau Lục Trạch Thiên mở cửa, Tần Thi lúc này mới tỉnh lại.

Long phượng thai còn chưa tỉnh, Tần Thi sờ sờ trán chúng nó, phát hiện không sốt, trái tim hoàn toàn thả lỏng.

Lục Trạch Thiên ở ngoài cửa muốn tiến vào xem con thế nào, nhưng Tần Thi phỏng chừng, muốn gõ cửa lại sợ đánh thức con nhỏ, do dự nửa ngày, vẫn là nhỏ giọng rời đi.

Anh tin tưởng Tần Thi sẽ chăm sóc tốt đứa nhỏ.

Tần Thi cũng buồn ngủ, vì thế rất nhanh lại ngủ rồi, lúc tỉnh lại lần nữa, chính là An An tỉnh ngủ, đưa tay vuốt tóc cô.

An An thấy Tần Thi tỉnh, tay nhỏ vươn ra vội vàng thu về, nhìn Tần Thi cười hì hì không ngừng, “Mẹ ~”

Tần Thi sau thấy An An cười ngọt ngào, ánh mắt thanh triệt sáng ngời, không giống như đêm qua mê mang, cũng cười theo con bé, “Còn khó chịu sao?”

An An khẽ lắc đầu, “Không khó chịu, con khoẻ rồi.”

Nói, nó duỗi hai tay ra, làm một bộ dáng bày ra cơ bắp, “Đầu không choáng luôn.”

Tần Thi nhanh chóng nhét cánh tay nhỏ của nó vào, “Cẩn thận cảm lạnh.”

An An nhìn Tần Thi cười hì hì, trong lòng hết sức cao hứng, nó thích tỉnh ngủ một cái là có thể nhìn thấy Tần Thi.

Bình Bình bên cạnh cũng tỉnh, thằng bé mở to mắt lại nhắm lại, dùng tay xoa xoa, yết ớt gọi: “Mẹ……”

“Đau đầu sao? Chỗ nào còn khó chịu?” Tần Thi vội vàng hỏi.

“Đầu óc choáng váng, mắt đau.” Bình Bình che lại đôi mắt không mở.

Tần Thi: “Con ngày hôm qua khóc quá nhiều, lại phát sốt, đôi mắt sưng lên đương nhiên là đau rồi.”

“Ô ~” Bình Bình nức nở một tiếng, giải thích nói, “Con thấy Đại Mao…… Thì không nhịn được khóc.”

Tần Thi sờ sờ đầu của nó, trong lòng không có yên lòng, không biết nên làm sao để tính cách Bình Bình đa sầu đa cảm, quá mức chân tình thật cảm, mẫn cảm này biến đổi.

“Đói bụng sao? Mẹ nấu cháo rau xanh thịt nạc cho các con uống được không?” Tần Thi nghĩ không ra biện pháp không suy nghĩ nữa, nghiêng đầu hỏi long phượng thai có đói bụng không.

Long phượng thai đồng loạt, Bình Bình đêm qua không ăn được bao nhiêu, hiện tại hạ sốt, bụng thật sự xì xào kêu.

Tần Thi giúp chúng nó mặc xong quần áo, vừa xuống giường, thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Lục Trạch Thiên đã trở lại, còn mang theo cháo trắng và bánh bao đậu, Tần Thi không cần làm cơm, long phượng thai uống không được cháo thịt nạc còn có chút thất vọng.

“Thế nào?” Lục Trạch Thiên nhìn về phía long phượng thai, muốn sờ sờ trán chúng nó, nhưng tay mình lại lạnh lẽo, không dám.

“Đều không sốt, không có việc gì.” Tần Thi để Lục Trạch Thiên và Cố Thanh Hải đi đem cơm đựng vào trong chén, mình mang theo long phượng thai đi rửa mặt đánh răng.

Ăn cơm xong, Lục Trạch Thiên nhìn hai đứa nhỏ ăn uống rất không tồi, thì an tâm, “Có thể ăn xong cơm là không có việc gì.”

Tần Thi nghe thấy lời này không khỏi nhướng mày, nghĩ thầm Lục Trạch Thiên sao cũng có suy nghĩ của thế hệ trước vậy, nhưng sau đó lại cười, Lục Trạch Thiên còn không phải là người thế hệ trước sao?

Lục Trạch Thiên chơi cùng con một hồi, lại kể chuyện xưa cho tụi nó, không có ý tứ muốn đi làm, Tần Thi cũng vừa hỏi biết được anh hôm nay đều không đi, giữa trưa cơm nước xong liền sai sử anh làm việc, đi gánh nước máy giặt.

Dùng nước máy giặt quần áo quá xa xỉ, lu nước lớn trong nhà cũng thấy đáy, Lục Trạch Thiên bèn chọn thùng nước đi múc nước giếng.

Có người thấy anh gánh nước, biết anh là muốn giặt bộ quần áo lớn, trong lòng tức khắc nổi lên tâm tư.

Có thím ỷ vào mình tuổi lớn, liền da mặt dày hỏi Lục Trạch Thiên, hỏi: “Gánh nước giặt quần áo sao? Thím có thể mượn máy giặt nhà cậu dùng không?”

Bước chân Lục Trạch Thiên cũng chưa ngừng, chỉ là nói: “Cái này phải hỏi Tần Thi, chuyện trong nhà đều là cô ấy làm chủ.”

Cái thím kia nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, mọi người bên cạnh cũng chú ý anh, cân nhắc có thể cọ máy giặt quần áo không, càng là nhìn bóng dáng Lục Trạch Thiên làm mặt quỷ, nói chuyện lửa nóng.

Về đến nhà, Lục Trạch Thiên đem chuyện có người muốn mượn máy giặt nói cho Tần Thi, Tần Thi vỗ xuống bờ vai anh, nói: “Làm tốt lắm.”

“Máy giặt mới, hai trăm nguyên đấy! Tôi mới giặt sạch một lần liền cho bọn họ mượn?” Tần Thi hừ một tiếng, “Tóm lại cái đầu này không thể mở, bằng không một đống người đều sẽ tới mượn, đến lúc đó máy giặt không đến hai năm thì không dùng được nữa.”

Ngày thường không động tĩnh, thậm chí sau lưng nói xấu mình, hiện tại mua máy giặt bọn họ ngược lại là nhiệt tình lên, một đám đều suy nghĩ ăn rắm ấy!

Tần Thi cho Triệu thẩm dùng đó là tình cảm đến độ kia, cô nguyện ý, miễn phí cũng nguyện ý cho Triệu thẩm dùng, nhưng những người khác dựa vào cái gì? Dù sao đưa tiền Tần Thi cũng không vui.

“Anh đừng đáp ứng, bắt đầu đã có thể khó thu, còn không bằng ngay từ đầu liền không cho, bớt phiền toái.” Tần Thi không yên tâm lại dặn dò Lục Trạch Thiên.

“Tôi hiểu.” Lục Trạch Thiên cũng không ngốc.

“Được rồi, đi thôi.” Tần Thi phất phất tay, để Lục Trạch Thiên tiếp tục gánh nước, mình mang theo bọn nhỏ ngồi ở cửa phơi nắng.

Lục Trạch Thiên trở thành công cụ người có chút bật cười, hơi hơi lắc lắc đầu, chọn thùng không đi rồi.

Chờ thêm một hồi, Lục Trạch Thiên đã trở lại, thùng nước trên đòn gánh rỗng tuếch, một giọt nước cũng không có.

Tần Thi còn kỳ quái, lại nhìn anh móc ra từ trong túi một thứ đen thui.

“Bình Bình An An! Mau tới đây!” Lục Trạch Thiên gọi con lại, duỗi tay cho chúng nó xem mèo đen nhỏ còn không lớn bằng bàn tay mình.

“Meo meo ~” một cục mèo lông đen nhánh phát ra tiếng kêu, sống sóng ở trên tay Lục Trạch Thiên nhích tới nhích lui.

Bình Bình lại đây thấy mèo đen này, đôi mắt lập tức trừng lớn, “Mèo đen! Ba ba! Nó, nó là con của Đại Mao sao?”

Lục Trạch Thiên gật đầu, đưa nó cho Bình Bình, “Con sẽ chăm sóc nó tốt đúng không?”

Bình Bình thật cẩn thận tiếp được mèo đen nhỏ, khẩn trương động cũng không dám động, “Con có thể! Con sẽ chăm sóc nó tốt!”

An An ở bên cạnh cũng hưng phấn kêu to: “Con cũng vậy con cũng vậy!”

Cố Thanh Hải nhìn mèo đen nhỏ rất là ngạc nhiên, không nghĩ tới Đại Mao lại còn để lại đứa con.

Ngược lại là Tần Thi, nhìn cỡ cái cục bột màu đen cùng đôi mắt màu vàng lớn trợn to căng tròn, biết được con này cũng không phải con của Đại Mao.

Cô nhìn Lục Trạch Thiên, Lục Trạch Thiên cũng nhìn về phía cô, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, đối với chân tướng trong lòng biết rõ ràng.

Bọn họ nở nụ cười, ai cũng không nói đúng, đồng loạt để bọn nhỏ cho rằng đây là con Đại Mao lưu lại.

“Được rồi các con, đặt tên cho nó đi.” Tần Thi cười nhìn về phía bọn nhỏ hưng phấn, hỏi: “Các con đều mau ngẫm lại, gọi là gì tốt đây?”

Bọn nhỏ nghe vậy đều nhíu mày, nghiêm túc bắt đầu suy nghĩ.