Chương 42

Thời gian cực nhanh, tháng mười hai rất nhanh đã đến rồi.

Một tháng thời gian này, Tần Thi đều làm xong áo khoác, quần bông. Lục Trạch Thiên có áo khoác quân, không cần áo khoác, Tần Thi bèn mua áo lông cừu và quần len cho anh.

Lục Trạch Thiên lấy được quần áo mới của mình, sau nhìn nhìn quần áo trên người bọn nhỏ Tần Thi tự mình làm, ở trong lòng thở dài.

Tần Thi còn chuẩn bị mua giày bông cho mọi người, nhưng mẹ Lục gửi bưu kiện lớn tới đây, bên trong có giày bông của bọn nhỏ, cùng một đống lớn đặc sản, thịt khô, lạp xưởng, cá xông khói...

Lục Trạch Thiên cũng không cần mua, chất lượng giày bông bộ đội phát có thể so với bên ngoài mua khá hơn nhiều, vì thế Tần Thi tự mình mua cho mình một đôi giày.

Giày da mang nhung màu đen, chiều dài giày đến cẳng chân, với một ít gót, thời thượng lại hào phóng.

Đẹp là thật sự đẹp mắt, đắt cũng là thật sự đắt, Tần Thi tiêu 68, là cô dùng tiền mình mua.

Trong khoảng thời gian này Tần Thi nhận quần áo, tiền lương mẹ kế, tiền lương giáo viên âm nhạc thêm vào cùng, kiếm lời gần 800.

Nhưng mua giày này vẫn là do dự một phen, có chút đau lòng.

Nhưng giày này là da thật, chất lượng không tồi, hẳn là có thể đi được hai ba năm, Tần Thi cân nhắc một chút liền mua.

Kiếm tiền còn không phải là để tiêu sao! Mua! Sang năm cô nhất định kiếm càng nhiều, không sợ.

Vì thế Tần Thi bắt đầu tiêu pha, mua áo len cho mình không nói, còn mua cho đứa nhỏ và Lục Trạch Thiên, tiêu hơn một trăm.

Lục Trạch Thiên là ông chủ, không có anh Tần Thi cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, “Hiếu kính” một chút vẫn là cần thiết.

Đến nỗi bọn nhỏ, đó là Tần Thi thật sự thích, yêu thương chúng nó, nguyện ý tiêu tiền cho chúng nó.

Mua xong giày quần áo còn chưa xong, Tần Thi lại mua mỹ phẩm—— kem dưỡng. Cô đi dạo vài tiếng đồng hồ, ăn mặc dùng mua một đống lớn, cuối cùng ngồi xe buýt đều mệt không sức lực nấu cơm, dứt khoát đến nhà ăn mua cơm trở về.

Bọn nhỏ thấy lại có quần áo mới, đều vui vẻ không biết nên nói gì, năm nay quần áo mới thật sự là quá nhiều, lại còn có nhiều đồ ăn rất ngon, bọn nhỏ đều sắp yêu chết Tần Thi.

Chờ buổi tối Lục Trạch Thiên trở về, sau khi thấy áo len, chớp chớp mắt. Còn chưa nói gì, trong tay đã bị Tần Thi nhét một quyển sổ.

Lục Trạch Thiên cúi đầu vừa thấy, phát hiện là sổ sách, vì thế mở ra xem.

“Những thứ này tiêu đều là tiền của tôi.” Tần Thi giải thích.

Lục Trạch Thiên động tác lật trang hơi ngừng lại, “Ừ” một tiếng, thật ra Tần Thi không giải thích Lục Trạch Thiên cũng biết, cô không phải loại người như vậy, hơn nữa cô bản lĩnh lớn có khả năng kiếm tiền, trong lòng anh biết rõ ràng.

Tháng này tiêu dùng phần chính là kéo vải mua bông, nhưng cho dù như thế, cũng không vượt quá 35, Tần Thi giữ tiền gắt gao.

Lục Trạch Thiên nhìn một số khoản, cảm thán Tần Thi cẩn thận cùng nghiêm túc.

Rau trồng trong viện đều chín, tiền đồ ăn giảm bớt rất nhiều, vừa lúc triệt tiêu tiền bông, cho nên tháng này cũng là ba mươi mấy nguyên, so với tháng trước không kém, Lục Trạch Thiên nhìn đại khái đem sổ sách trả lại cho Tần Thi.

Anh tin tưởng cô.

Tần Thi cũng mặc kệ nhiều như vậy, dù sao mặc kệ anh không nhìn thấy, cô đều nhớ rõ tự mình ghi chép, làm tốt công việc của mình.

“Ăn tết, bộ đội bắt đầu phát phúc lợi nhỉ? Gạo mì dầu không cần mua, vậy chi tiêu tháng sau có thể giảm rất nhiều, tôi có thể mua nhiều thịt chút, làm viên chiên, chiên giòn, làm thịt nướng,” Tần Thi đều lên kế hoạch xong, “Mẹ còn gửi không ít đồ, cũng đủ chúng ta qua xong năm.”

“Em quyết định là được.” Lục Trạch Thiên không ý kiến, Tần Thi quản gia xử lý quá tốt, anh thập phần yên tâm.

“Mẹ không phải bảo anh làm cho ba bộ áo khoác quân nữa sao? Anh cầm về trước đừng gửi, tôi làm hai cái áo khoác, gửi cùng cho mẹ và em gái anh đi.” Tần Thi nói, vỗ tay một cái, “Tôi ngâm dưa muối và đường tỏi cũng không sai biệt lắm, cũng mang qua hai hũ đi.”

“Năm nay chúng ta không trở về được, anh viết thư nói với trong nhà, nghỉ hè hoặc là nghỉ đông năm tới chúng ta mang theo bọn nhỏ trở về nhìn xem.”

“Còn có người quan hệ tốt với anh cũng phải đưa quà tặng trong ngày lễ nhỉ? Năm rồi anh đưa cái gì vậy?”

“Chỗ này các anh có tập tục chúc tết trẻ con không, tôi cần chuẩn bị đồ vật hay không? Ngày mồng 8 tháng chạp, năm cũ, có qua tết không?”

“Còn có……”

Tần Thi bá bá bá nói chuyện vụn vặt hằng ngày, Lục Trạch Thiên ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nghe, thường thường đáp một tiếng, hoặc là cùng cô thảo luận vài câu.

Lục Trạch Thiên nhìn Tần Thi viết viết vẽ vẽ ở trên vở, ánh mắt chính anh cũng không biết, dịu dàng chưa bao giờ từng có.

Bọn nhỏ sắp nghỉ, Tần Thi lại là càng ngày càng vội, dọn phòng ngủ lớn ra bắt đầu thuê người xây giường đất, buổi tối bọn nhỏ chen chúc ngủ cùng Tần Thi và Lục Trạch Thiên, chờ đến giường đất có thể ngủ mới trở về.

Kết quả long phượng thai còn không vui, tụi nó tình nguyện cùng Tần Thi ngủ chen chúc, như vậy mỗi ngày có thể ôm Tần Thi ngủ, an ổn lại thoải mái.

Tần Thi cố ý bồi dưỡng tụi nó độc lập, cũng không đáp ứng tụi nó dọn đến phòng ngủ lớn ngủ cùng nhau, bắt đầu nghiêm túc hoàn thiện bản thiết kế nội thất.

Phòng lớn như vậy, làm bốn phòng ngủ dư dả, phòng bếp phòng chứa đồ đến lúc đó đại cải tạo, làm cái bồn rửa mặt trong nhà thật đẹp.

Đây là công trình lớn, Tần Thi làm quần áo cho mẹ Lục bọn họ, mỗi ngày còn dành thời gian đo kích thước, khoa tay múa chân trong phòng, từng chút từng chút hoàn thiện, cải tạo.

Chờ lúc cô làm xong hai cái áo khoác, làm áo khoác cho Mạc Linh trước, thì bọn nhỏ nghỉ đông.

Cố Thanh Hải không cần đi học, có thể giúp Tần Thi làm ít việc vặt, nhìn long phượng thai cùng mèo, giảm đi không ít chuyện cho cô.

Nhưng ngày lành không quá hai ngày, bởi vì bản tính Cố Thanh Hải phóng thích, cả ngày mang theo long phượng thai chơi vui vẻ, nháo Tần Thi đều không bắt đầu kiên nhẫn, chúng nó thật sự là quá có thể lăn lộn.

Hơn nữa mèo cũng trưởng thành, thùng giấy không giam chân được nó, nó có thể nhảy ra. Tần Thi mỗi ngày buổi sáng thức dậy, đều có thể thấy nó vùi ở trên sô pha, thoải mái ngủ.

Tần Thi còn tính thích mèo, nhưng cô không thích lông mèo, cô vẫn luôn không cho bọn nhỏ ôm mèo lên trên giường sô pha, là không muốn để mèo dưỡng thành thói quen này, bớt trưởng thành rụng lông, cọ nơi nơi đều là.

Tần Thi nghĩ tốt, nhưng việc này là không có khả năng, buổi tối mọi người đều ngủ, mèo mới mặc kệ cô có để nó lên sô pha, thấy không ai liền trực tiếp nhảy lên rồi.

Tần Thi chính mình chưa từng nuôi dưỡng mèo, chỉ sờ qua người khác, cũng không biết dưỡng mèo thật ra cũng là chuyện rất phiền phức.

Mèo không giống chó nghe lời như vậy, mèo thuộc về chính mình muốn làm gì thì làm, cái loại ai cũng đừng nghĩ ngăn cản nó này.

Tần Thi mặc kệ giáo dục nó không cho nó lên sô pha thế kia, nó đều mở to hai mắt hổ phách, vô tội lại đơn thuần “Meow meow meow”, nó không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Tần Thi hoàn toàn không có cách.

Hơn nữa hiện tại cũng không có cát mèo, mèo đều là ở trong sân ị phân, hôm nay kéo nơi này ngày mai kéo nơi nào, có một lần thậm chí kéo đến vườn rau, Tần Thi thiếu chút nữa dẫm đến.

Tần Thi tức giận xách theo thịt sau cổ Cục Than, chỉ vào chỗ nó kéo loạn một đốn nghiêm khắc giáo dục, nó lúc ấy cứ ủy khuất ba ba nước mắt lưng tròng bắt đầu kêu meow meow, khiến Tần Thi thoáng cái chỉnh không còn được nữa.

Long phượng thai đứng ở bên cạnh cũng đi theo nước mắt lưng tròng, “Mẹ, mẹ đừng mắng nó, nó còn nhỏ, mẹ từ từ dạy.”

“Nó đều sắp khóc, thật đáng thương!”

Tần Thi: “……”

Tần Thi nhìn hai nhãi con một mèo, không có sai biệt ánh mắt đáng thương vô cùng, lập tức không còn cách khác, chỉ có thể buông Cục Than.

Tần Thi xúc phân bự của nó đến góc tường, sau đó ôm Cục Than qua, để nó ngửi ngửi, sau đó bắt lấy móng vuốt nhỏ của nó đào đất lên vùi.

Tần Thi tính tình nhẫn nại xúc phân, đặt ở vị trí cố định, dạy nó chôn, không quá hai ngày Cục Than liền học được, đi WC liền chạy tới góc tường, lại không kéo loạn nướ© ŧıểυ.

“A! Cục Than thông minh quá!”

Long phượng thai hưng phấn lên, Tần Thi cũng rất vui mừng, là con mèo thông minh, còn tốt còn tốt.

Đến nỗi nó thích nhảy lên sô pha ngủ…… Tần Thi còn đang bám riết không tha giáo dục nó, nhưng khi đó nó như trước ngoan ngoãn, buổi tối tiếp tục đi lên ngủ, căn bản sửa không được.

Một tháng sau, Tần Thi cũng từ bỏ, thích ngủ thì ngủ đi, còn không phải là lông sao, cô dọn dẹp!

Chỉ cầu nó đừng cào nát sô pha.

Thời gian từng ngày qua đi, nông lịch đã tiến vào tháng chạp, bộ đội mọi người bắt đầu chuẩn bị đồ tết, từng nhà đều bắt đầu tổng vệ sinh.

Lục gia không cần tổng vệ sinh, rốt cuộc mới lăn lộn xong không bao lâu. Vì thế người khác đang tổng vệ sinh, Tần Thi bắt đầu làm mỹ thực.

Hôm nay viên chiên và bánh dầu, ngày mai hấp thịt, mai lại vào trong huyện mua chút cá hố, bắt đầu chiên cá hố.

Sau đó lò nướng cũng là mỗi ngày đốt, hôm nay nướng bánh quy, ngày mai nướng bánh mì, một ngày kia mùi hương bay thật là xa, khiến nhóm hàng xóm thèm muốn mệnh.

Bọn nhỏ ngao ngao kêu, quấn lấy người lớn cũng muốn ăn, các người lớn nghĩ thầm cũng đều vất vả một năm, này sắp ăn tết đi, vậy mở ra!

Lần này, mùi thơm bay đến khắp nơi đại viện quân khu, người mỗi nhà buổi sáng mỗi ngày đều đến Cung Tiêu Xã cướp thịt, hôm nay cướp một ít ngày mai cướp một chút, dần dần thì tích cóp đủ thức ăn tháng chạp cùng tháng giêng rồi.

Cách ăn tết càng ngày càng gần, trong đại viện hương vị năm mới cũng càng ngày càng đủ, đổi bộ đồ mới, dán câu đối, có khéo tay là còn tự mình làm đèn l*иg nhỏ màu đỏ treo cửa.

Bọn nhỏ kết bè kết đội chạy điên, trong tay cầm đủ loại đồ ăn, vui vẻ muốn mệnh.

Chúng nó quá thích tết.

Tần Thi cũng rất thích, rốt cuộc đời sau ăn tết nhưng không có bầu không khí như hiện tại vậy.

23 Tháng chạp, năm cũ.

Sáng sớm Tần Thi bị tiếng pháo nổ đánh thức, cô nghe bên ngoài tiếng vang đốp đốp, mặc xong quần áo rời giường.

Mới vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, Tần Thi đã thấy Cục Than ở cửa kêu meo meo, lông trên đuôi đều dựng, phỏng chừng là bị tiếng pháo dọa.

Tần Thi buồn cười bế Cục Than lên, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nó, đi đến bên cửa sổ một tay kéo bức màn ra.

Nháy mắt, một mảnh trắng xoá xuất hiện, Tần Thi nhìn bên ngoài tuyết lớn bay tán loạn không trung, cả người đều ngây ngẩn cả người.

“Tuyết?”

“Tuyết rơi!” Tần Thi nhìn hoa tuyết lớn như là lông ngỗng nhẹ bay, cùng một tầng tuyết trắng trên mặt đất thật dày, không tự chủ được mở to hai mắt nhìn.

Ngọa tào!

Tần Thi ở trong lòng nói tục, cô quá kích động, tuyết lớn như vậy, cô còn chưa có chính mắt gặp qua!

Đời trước cũng chỉ từng thấy trên video, hiện thực căn bản chưa từng thấy.

Tha thứ cô một người phương nam không có kiến thức!

Tần Thi buông Cục Than xuống, xỏ giày vào liền mở cửa, trong nháy mắt, bông tuyết hỗn loạn gió lạnh vọt vào trong nhà, Tần Thi lạnh run một cái.

Nhưng cô lại cười rộ lên, đi về phía trước hai bước, đưa tay tiếp được bông tuyết rơi xuống.

Rất nhiều bông tuyết dính vào cùng nhau, hình thành một mảnh hoa tuyết lớn, Tần Thi để sát vào nhìn kỹ, phát hiện bông tuyết thật sự là bộ dạng bông tuyết, lập tức trợn tròn đôi mắt.

Nhiệt độ lòng bàn tay quá cao, bông tuyết rất nhanh hòa tan, Tần Thi bất chấp lạnh, lại lần nữa đưa tay tiếp bông tuyết, mới lạ nhìn chằm chằm nó.

Nhìn một hồi, Tần Thi đi về phía trước hai bước, thử thăm dò dẫm trong viện tuyết.

Một cước xuống, tiếng “ọp ẹp”, làm Tần Thi nhịn không được nhỏ giọng kinh hô.

Cô bắt đầu hưng phấn, đem một chân khác cũng dẫm vào tuyết, dấu chân thật sâu cùng tiếng “ọp ẹp ọp ẹp”, khiến Tần Thi mặt mày hớn hở.

Chơi quá tốt!

Tần Thi chơi nghiện rồi, khi xoay người một cái chuẩn bị nhảy lên dẫm tuyết, thì thấy Lục Trạch Thiên đứng ở cửa, khóe miệng mỉm cười nhìn mình.

Tần Thi: “……”

Tần Thi động tác cứng lại rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường không phụ trách nhiệm:

Tần Thi (cứng đờ, sau đó mặt nghiêm túc): Anh thấy không nên thấy, tôi muốn ám cá mập anh!

Lục Trạch Thiên:????? Tôi chỉ là cảm thấy em……

Tần Thi ( xuất đao ): Câm miệng! Tôi không cần anh cảm thấy!

Lục Trạch Thiên ngã xuống đất, che lại ngực nhìn Tần Thi rời đi, hộc ra câu nói kế tiếp: “Cảm thấy em…… Rất đáng…… yêu!”