Chương 39

“Tạo nghiệt!”

Người chung quanh nhìn long phượng thai khóc lớn oa oa, vội vàng giúp Tần Thi dỗ tụi nó, “Ngoan không khóc, một hồi nữa cuống họng cũng khóc hỏng mất.”

Long phượng thai căn bản nghe không vào, mèo đen này lúc trước tụi nó còn từng cho ăn, đột nhiên chết ở trước mắt, cái này đối với tụi nó là chấn động quá lớn.

Tần Thi bị tụi nó khóc làm cho đau lòng, nói cái gì tụi nó cũng nghe không vào, Tần Thi dứt khoát kéo tụi nó trở về, nhưng tụi nó lại giãy giụa muốn xem mèo, chết sống không đi.

Mèo là chết thật, thi thể đều cứng ngắc, con trong bụng cũng đã sớm không còn thở, thời gian mọi người phát hiện nó đã quá muộn.

Những người lớn thấy long phượng thai khóc, cũng là không đành lòng thở dài, “Mau ôm đứa nhỏ đi thôi, chúng tôi đem con mèo này chôn sau núi.”

Long phượng thai vừa nghe, khóc một câu cũng không thể nói ra, túm lấy hai cánh tay Tần Thi cũng muốn đi.

“Xảy ra chuyện gì?” Về nhà Lục Trạch Thiên thấy một đám người vây quanh chỗ này, long phượng thai lại khóc lớn, vẻ mặt nghiêm túc vội vàng chạy tới.

Tần Thi thấy anh sau đó nhẹ nhàng thở ra, dùng ánh mắt ý bảo anh nhìn mèo dưới gốc cây, Lục Trạch Thiên lập tức hiểu rõ.

“Đi, về nhà trước.” Lục Trạch Thiên một phen bế lên Bình Bình và An An, không cho tụi nó tiếp tục ở chỗ này khóc.

Long phượng thai giãy giụa, không ngừng vặn vẹo thân thể muốn xuống dưới, ghé vào trên vai Lục Trạch Thiên liên tục đưa tay về phía mèo đen, tiếng khóc đều không phát ra được.

Ánh mắt Lục Trạch Thiên biến đổi, mặc kệ tụi nó giãy giụa, gắt gao hai đứa nó trở về nhà.

Tần Thi vừa thấy tình huống này, lập tức thở dài, sau đó quay đầu nhìn mọi người, “Mọi người cũng nhìn thấy rồi, đứa nhỏ khóc không thành bộ dáng, mèo này vẫn là tôi mang theo đứa nhỏ đem chúng nó chôn đi, bằng không tôi sợ trong lòng chúng nó có bóng ma.”

Mọi người vừa nghe liền gật đầu, để Tần Thi nhanh về nhà xem con, mình tìm đồ vật đựng mèo vào, chờ chút nữa đưa đi.

Tần Thi theo chân bọn họ nói lời cảm tạ, mọi người liên tục xua tay, “Cái này cũng không phải chuyện gì.”

“Tốt xấu cũng là sinh mệnh nhỏ, giúp chôn cất cũng là chuyện tốt.”

“Mau trở về nhìn xem con đi, aizz, sao lại bị chúng nó nhìn thấy chứ!”

“Tiểu Tần buổi tối chú ý tụi nó nhiều vào, cẩn thận chấn kinh.”

Tần Thi đồng ý từng cái, lại lần nữa nói lời cảm tạ, sau đó kéo Cố Thanh Hải héo héo trở về nhà.

Cố Thanh Hải khác với long phượng thai, nó từng đối mặt với cái chết, hiểu chết là có ý tứ gì, cho nên tâm tình càng thêm sa sút phức tạp.

Tần Thi cũng biết những thứ này, bèn lôi kéo Cố Thanh Hải nói: “Người luôn có sinh ly tử biệt, mỗi người chúng ta đều sẽ chết đi, chẳng qua thời gian không giống nhau mà thôi. Con không cần khổ sở, bọn họ nói không chừng đã đầu thai tới nhà tốt hơn thế giới này rồi, hoặc là sống rất tốt ở một thế giới khác.”

Cố Thanh Hải từng nghe Lục Trạch Thiên đọc câu chuyện Tây Du Ký cho, nó biết địa ngục, đầu thai là có ý tứ gì, hiện tại nghe Tần Thi nói như vậy, thì ngẩng đầu nhìn cô, “Thật vậy chăng?”

“Ừm.” Tần Thi mặt không đỏ tim không nhảy gật đầu, dù sao thế giới này khác với thế giới khác, nói không chừng thực sự có đấy.

Quản nó là gì, trước dỗ con xong, chờ nó trưởng thành tự mình sẽ hiểu.

Tần Thi cũng không phải giáo viên thật sự, dục nhi sư, giáo dục trẻ con hoàn toàn là dựa vào kinh nghiệm đời trước, không có khả năng các mặt đều chăm sóc đúng chỗ.

Loại chuyện này…… Dù sao mỗi người lớn cũng là lừa trẻ con như vậy, thế Tần Thi cũng ùa theo đi.

Đầu thai gì đó, cũng so với biến thành như ngôi sao đáng tin cậy hơn một tí xíu, rốt cuộc loại truyền thuyết tự cổ chí kim này đã có, Tần Thi là thật sự không biết nên an ủi chúng nó như thế nào, chỉ có thể nói như vậy.

“Vậy ba con cũng thế?” Cố Thanh Hải mở to hai mắt.

Tần Thi cười sờ sờ đầu của nó, “Đương nhiên, ba con là vì nước hy sinh thân mình, ông ấy nhất định có thể đầu thai đến gia đình tốt.”

Đây chính là thế giới tiểu thuyết, trong tiểu thuyết những người có công đức đó, bình thường đều có đại khí vận, dù như thế nào cũng có thể gia đình mỹ mãn hạnh phúc cả đời đúng không?

“Vâng!” Cố Thanh Hải ra sức gật đầu, khóe miệng nhếch lên phía trước, “Vậy con hy vọng Đại Mao cũng có thể đầu thai đến gia đình tốt đi.”

Tần Thi liền cười: “Mẹ cũng hy vọng, nói không chừng kiếp sau nó biến thành mèo nhà có tiền, ăn sung mặc sướиɠ, còn có người cưng chiều.”

“Vậy con đi nói cho Bình Bình An An, để các em ấy đừng thương tâm!” Cố Thanh Hải buông lỏng tay Tần Thi ra, nhanh như chớp chạy vào trong nhà.

Tần Thi sâu kín thở dài, lần thứ 156 phun tào nuôi con nhỏ cũng thật khó.

Về đến nhà, Tần Thi nhìn thấy Lục Trạch Thiên cầm khăn lông lau mặt cho long phượng thai, động tác rất là thô lỗ, xoa đầu tụi nó nhắm thẳng ngửa ra sau.

Tần Thi ghét bỏ giật giật khóe miệng, “Nhẹ chút, mặt trẻ con non nớt.”

“Yếu ớt.” Lục Trạch Thiên ngoài miệng nói như vậy, động tác lại là nhẹ hơn một ít.

An An hoãn lại sức lực, bị lau mặt cũng không hề chảy nước mắt, chỉ là biểu tình còn có chút khổ sở. Mà Bình Bình, còn không ngừng chảy nước mắt, lau sạch lại chảy, lau khô lại chảy.

Cố tình nó không khóc ra tiếng, cứ không tiếng động khóc thút thít, chọc đến Lục Trạch Thiên nhíu mày, lại một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể không ngừng lau cho nó.

“Bình Bình, em đừng khóc.” Cố Thanh Hải nhẹ nhàng vỗ vỗ nó, nói: “Em đã nghe xong chuyện Tây Du Ký ba kể cho chúng ta chưa?”

Bình Bình mới mặc kệ Cố Thanh Hải, cái gì Tây Du Ký, bây giờ trong lòng nó đặc biệt trướng đặc biệt khó chịu, chỉ muốn khóc.

Cố Thanh Hải vớt nó từ bên người Lục Trạch Thiên lại đây, lớn tiếng nói cho nó lời Tần Thi vừa nói, sau đó nói chuyện Tây Du Ký Tôn Ngộ Không đại náo địa phủ lại một lần.

“Cho nên nó là thọ mệnh hết, nên đến địa phủ đầu thai,” Cố Thanh Hải sờ sờ Bình Bình nhìn mình, nói: “Chúng ta ăn cơm đi, cơm nước xong đi đem Đại Mao chôn, như vậy nó sẽ có thể đi đầu thai.”

Bình Bình đôi mắt đỏ giống như con thỏ, khụt khịt hỏi: “Thật vậy chăng?”

Cố Thanh Hải dùng sức gật đầu, “Thật sự.”

Bình Bình nhìn về phía Tần Thi, “Mẹ ơi, thật vậy sao?”

Tần Thi cũng gật đầu, chỉ cần con đừng khóc, vậy cái gì cũng là thật sự!

“Ba ba?” Bình Bình quay đầu nhìn về phía Lục Trạch Thiên, miệng Lục Trạch Thiên thoáng cái lại nhắm lại, tuy rằng hiện tại không phá tứ cựu (*), nhưng phong kiến mê tín vẫn là không thể đặt bên ngoài, nói như vậy với con nít…… Ngộ nhỡ nó thật sự tưởng thật làm sao bây giờ?

(*) Phá tứ cựu là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hoá. Phá tứ cựu” là phá bỏ 4 cái cũ gồm: tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, tập quán cũ tại TQ.

Lục Trạch Thiên nhìn về phía Tần Thi, Tần Thi có hơi trừng, sau đó để anh nhìn Bình Bình, không nói như vậy, Bình Bình có thể khóc một đêm, đến lúc đó cổ họng, con ngươi mắt cũng khóc hỏng.

Lục Trạch Thiên cũng hiểu, vì thế ở trong lòng thở dài, chỉ có thể gật đầu.

Bình Bình tin, lúc này mới ngừng khóc thút thít, chủ động rửa tay muốn ăn cơm.

Tần Thi thở dài nhẹ nhõm một hơi, để Lục Trạch Thiên dẫn bọn nhỏ rửa, chính mình đi xem đồ ăn nguội lạnh rồi hay không.

Trên bàn cơm, cơm An An ăn ít hơn so với bình thường một nửa, Bình Bình hoàn toàn không muốn ăn, cứng nhắc nhét mấy miếng, ăn mà không biết mùi vị gì, giống như là đang hoàn thành nhiệm vụ.

Chầm chậm ăn đến cuối cùng, nó thậm chí bắt đầu buồn nôn, cơm trong miệng trực tiếp nôn ra.

Nôn cơm đến trên bàn, miệng Bình Bình bẹp một cái, tiếng khóc lại nổi lên, “Thực xin lỗi……”

Lục Trạch Thiên muốn nói cái gì, lại không biết nên nói cái gì.

Tần Thi lấy giấy lau miệng Bình Bình, đầy mắt đều là đau lòng: “Không có việc gì không có việc gì, ăn không vào thì không ăn.”

Buổi tối đói bụng cô lại làm đồ ăn là được.

Nào biết Bình Bình lại chỉ vào cơm mình nôn ra, nước mắt lưng tròng nói: “Con lãng phí lương thực.” Nó thật sự ăn không vô, không phải cố ý nôn.

Vừa nghe lời này của Bình Bình, Tần Thi và Lục Trạch Thiên đều sửng sốt, không nghĩ tới nó xin lỗi là ý tứ này.

Lúc trước nói cho chúng nó không được lãng phí lương thực, Bình Bình là chân chính ghi tạc trong lòng. Thằng bé đều khổ sở muốn chết, nhưng tới lúc này rồi, nó còn nhớ rõ lãng phí lương thực là không tốt, thật làm Tần Thi và Lục Trạch Thiên mềm lòng rối tinh rối mù.

Trong lòng bọn bọ bất đắc dĩ cùng một tia phiền não không biết làm sao, nháy mắt bị một câu của Bình Bình tưới tắt.

“Không có việc gì, đây là ngoại lệ, con không phải cố ý, về sau không lãng phí lương thực là được.” Tần Thi sờ sờ đầu Bình Bình, tay vẫn luôn vỗ ở trên lưng nó, cho nó an ủi không tiếng động và chỗ dựa.

“Ăn không vô thì thôi, con uống chút nước.” Lục Trạch Thiên đi thêm chút nước ấm vào ly của Bình Bình, “Chờ mọi người cơm nước xong, cùng đi sau núi.”

Bình Bình gật đầu, ngoan ngoãn bưng cái ly cái miệng nhỏ uống nước.

Tần Thi và Lục Trạch Thiên nhìn nhau liếc mắt một cái, đều là không tiếng động thở dài.

Cơm nước xong, chén cũng thu dọn, Lục Trạch Thiên tìm ra công cụ, mang theo người một nhà đi sau núi.

Ở chỗ hẻo lánh tìm được nơi thích hợp, Lục Trạch Thiên bắt đầu đào hố, sau khi đào cái hố sâu, đem mèo đen gói kỹ lưỡng trong báo từ từ bỏ vào hố, để bọn nhỏ cùng nhau lấp đất.

Lấp đất xong, Bình Bình lại đem hoa dại ngắt trên đường Tần Thi dẫn nó đi đặt ở trước mặt đống đất, nghiêm túc xếp chỉnh tề lên đống đất.

“Đại Mao, em mau đi đầu thai đi, nhất định phải tìm nhà tốt nha!” Bình Bình nói nói, lại nhịn không được khóc lên.

Tần Thi bế nó lên, nó cười cười, nói: “Mẹ, Đại Mao đi đầu thai.”

Tần Thi nhìn nó hoãn lại, biểu tình rõ ràng không phải hậm hực không vui như thế, cũng cười theo, “Đúng vậy, nó sẽ cảm ơn con giúp nó.”

“Bình Bình không cần khổ sở,” An An giơ tay lên giữ chặt tay Bình Bình, “Em khóc chị cũng khó chịu, ô ~”

Bởi vì mèo đen này chết đi, dưới buồn phiền, long phượng thai tựa hồ sinh ra cảm ứng tâm điện, Bình Bình quá khổ sở, trong lòng An An cũng không dễ chịu, khổ sở giống như Bình Bình.

An An vốn dĩ không muốn khóc, cảm xúc cũng đã hòa hoãn, nhưng Bình Bình vừa khóc, con bé cũng khóc theo, che lại ngực bẹp miệng.

Tần Thi và Lục Trạch Thiên còn không biết việc này, chỉ cho rằng con bé là nhìn thấy Bình Bình khóc, cảm xúc bị dẫn dắt theo, vì thế mỗi người ôm một đứa lên, lại kéo Cố Thanh Hải, cầm công cụ và đèn pin đi về nhà.

Sau khi về nhà lúc, Tần Thi và Lục Trạch Thiên bồi ba đứa nhỏ, nói một ít chuyện xưa nhẹ nhàng, lại nói vài truyện cười, hơn nữa Cố Thanh Hải cố ý làm mặt quỷ chọc long phượng thai, lúc này mới khiến hai đứa nó cười rộ lên.

Nhìn Bình Bình từ từ khôi phục bộ dáng ngày trước, hai người Tần Thi mới thả lỏng lại. Chẳng qua Tần Thi còn có chút lo lắng, tính toán để Lục Trạch Thiên ngủ cùng tụi nó.

Lục Trạch Thiên vừa nghe thì gật đầu, chuẩn bị đi vào trong phòng ôm chăn đệm, ai ngờ long phượng thai mặc kệ, “Con muốn hai người cùng nhau bồi tụi con ngủ!”

Long phượng thai khát vọng nhìn về phía Tần Thi và Lục Trạch Thiên, hai người bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, lại có chút xấu hổ.

Lục Trạch Thiên nhìn chằm chằm Tần Thi, Tần Thi bất động thanh sắc dịch chuyển tầm mắt, nói với bọn nhỏ: “Giường ngủ không chứa được nhiều người như vậy, chỉ có thể chọn một.”

Nghe lời nói trong dự kiến này, trong lòng Lục Trạch Thiên sinh ra một tia buồn bã, nhưng bởi vì càng quan tâm bọn nhỏ, thì rất mau đem cái này ném ra sau đầu, không quá để ý.

“Vậy con muốn mẹ!” An An nghĩ cũng không cần nghĩ, mẹ vừa thơm vừa mềm, mẹ ôm mình ngủ đặc biệt đặc biệt thoải mái, là ba ba so không được.

Bình Bình cũng nhìn về phía Tần Thi, “Con cũng vậy.”

Lục Trạch Thiên bị ghét bỏ phút chốc trầm mặc, sau đó nhìn về phía Cố Thanh Hải, “Con ngủ cùng ba, bằng không quá chen chúc.”

Cố Thanh Hải lỗ tai hồng hồng thân thể cứng đờ, có chút không muốn lên tiếng.

“Không còn sớm, ngủ đi.”

Hôm nay lăn lộn quá lâu, sớm đã quá thời gian ngủ ngày thường, chờ sau khi nằm xuống không bao lâu, long phượng thai liền phát ra tiếng hô hô rất nhỏ

Tần Thi nghe tụi nó hô hấp có quy luật, biết tụi nó là thật sự ngủ rồi, lúc này mới nhắm mắt lại.

Nửa đêm, Tần Thi ngủ rất nông bị một tiếng rầm rì của An An đánh thức, cô duỗi tay vừa sờ An An, sau cảm giác được trên người con bé rất nóng, giật mình một cái liền thanh tỉnh lại.

Trán An An rất nóng, Bình Bình càng nóng hơn, Tần Thi không nói hai lời đứng dậy mặc quần áo, gõ vang cửa phòng Lục Trạch Thiên.