Chương 9: Đầu lưỡi của anh nóng quá

Hạ Thạch Thanh dựa vào ghế phụ, khẽ nhắm mắt lại.

Thẩm Tư Ngư quan sát xe của anh một lúc, lúc này mới bắt đầu lên đường, cô lái rất chậm, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi ghế phụ, sắc mặt người đàn ông đỏ bừng, mí mắt rơi xuống một cái bóng, sống mũi thẳng, bởi vì hơi ngửa ra sau nên yết hầu nhô lên có phần gợi cảm.

Đổi lại là ngày thường thì cô sẽ không dám nhìn anh trắng trợn như vậy, cô sợ ánh mắt của mình để lộ ra những tâm tư mà cô cố gắng che giấu.

Hôm nay thì khác, anh uống say.

Thẩm Tư Ngư chưa từng nhìn thấy Hạ Thạch Thanh say rượu.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Hạ Thạch Thanh uống say, bởi vì Thẩm Tiêu.

Trước kia Thẩm Tư Ngư chỉ ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng giả vờ lơ đãng liếc nhìn về phía ghế lái, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc sau gáy của Hạ Thạch Thanh cùng với cái cổ sạch sẽ của anh.

Cô tự nhủ với bản thân vô số lần: thế là đủ rồi.

Nhưng lòng người dễ dàng thỏa mãn như vậy sao?

Cô muốn tới gần anh, muốn dựa vào anh giống như Thẩm Tiêu, muốn ôm anh, muốn chạm vào anh, thậm chí…muốn chạm vào tóc anh vô số lần.

Thẩm Tư Ngư quay đầu nhìn, Hạ Thạch Thanh uống say, nếu lúc này cô sờ tóc anh…Chắc anh sẽ không phát hiện đâu.

Trong mấy giây chờ đèn đỏ, cô cẩn thận đưa tay ra, nhưng vừa chạm vào anh đã rút về, cô vẫn không dám, sợ bị anh phát hiện.

Khi xe dừng ở dưới khu nhà, Hạ Thạch Thanh vẫn nhắm mắt, hình như anh ngủ rồi, Thẩm Tư Ngư nhìn anh một lúc, không nỡ đánh thức anh, nhưng điện thoại của cô lại reo không đúng lúc, cô nhanh chóng lấy nó ra khỏi túi và tắt tiếng.

Hạ Thạch Thanh nghe thấy âm thanh thì tỉnh lại, ánh mắt hơi choáng váng, sau đó anh tháo kính, xoa sống mũi: “Tới rồi à?”

Thẩm Tư Ngư không nghe điện thoại, xoay người nhìn anh: “Vâng.”

Ghi chú người gọi: Chị.

Hạ Thạch Thanh tháo dây an toàn, đỡ cửa bước xuống xe.

Thẩm Tư Ngư ấn nút trả lời, nhỏ giọng hỏi: “Chị, sao vậy?”

“À, không có việc gì, chị chỉ muốn báo cho em khả năng tối nay chị về rất muộn, em không cần chờ chị đâu, ngủ sớm đi nhé.” Đầu bên kia điện thoại của Thẩm Tiêu luôn luôn náo nhiệt, tiếng cười của cả trai lẫn gái tràn ngập toàn bộ chiếc xe.

“Vâng ạ.” Thẩm Tư Ngư xuyên qua kính chắn gió nhìn thấy Hạ Thạch Thanh cầm áo khoác đang loạn choạng đi về phía trước, trong lòng căng thẳng, cô nói với đầu dây điện thoại bên kia: “Chị đừng uống rượu.”

“Chị biết rồi, tối nay chị sẽ không uống.”

Vừa cúp điện thoại, Thẩm Tư Ngư vội vàng xuống xe, không quên khóa cửa xe lại, sau đó đuổi theo anh, ngập ngừng đưa tay đỡ cánh tay của Hạ Thạch Thanh.

“Không sao.” Giọng nói của Hạ Thạch Thanh có hơi hàm hồ, anh say lắm rồi nhưng vẫn không chịu để cô đỡ, tự mình lảo đảo đỡ tường đi vào thang máy, Thẩm Tư Ngư đi theo vào ấn số tần, nhìn vào mặt anh qua cánh cửa kim loại.

Mí mắt của anh khép hờ, ngoại trừ vẻ mệt mỏi thì chỉ còn lại nỗi buồn không thể che giấu, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.

Thẩm Tư Ngư cúi đầu không nói gì.

Khi Hạ Thạch Thanh mở cửa vào nhà, anh đứng sững người ở cửa vào, mấy tầng tủ giày trống rỗng, chỉ còn lại dép lê và giày da của anh, không thấy đôi giày cao gót của Thẩm Tiêu đâu, không chỉ giày cao gót mà còn cả chiếc chìa khóa con nai trên tủ giày cô mua cũng không thấy đâu.

Anh không nói gì, cúi đầu thay giày, nhưng sau khi uống rượu, phản ứng của cơ thể trì độ, phải mất rất lâu mới đi được dép lê.

Thẩm Tư Ngư đi vào tìm thuốc giải rượu, nhưng sau đó cô nhớ ra lúc đóng gói người vận chuyển đã cầm hết hộp thuốc đi, trong nhà cũng không còn loại thuốc nào, suy nghĩ một lúc, cô cầm chía khóa đi xuống lầu mua thuốc lần nữa.

Đến khi cô quay lại thì Hạ Thạch Thanh đã tắm xong, đang nằm ngủ trên giường.

Cô xách theo túi thuốc, đứng ở mép giường nhìn anh chằm chằm, Hạ Thạch Thanh không mặc áo, người cởi trần, cánh tay dài đặt trên cơ bụng rắn chắc, trên bụng đắp một chiếc chăn mỏng, đôi mắt của anh nhắm chặt, cằm sạch sẽ không một vết râu, đôi môi mỏng xinh đẹp, sắc màu đỏ hồng.

Thẩm Tư Ngư nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, sau đó cẩn thận đến gần anh, cúi đầu chạm thật nhẹ vào môi anh.

Mềm quá.

Cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Cô tự nhủ trong lòng: Hôn một cái cuối cùng thôi.

Cô cúi đầu, áp môi mình lên cánh môi anh.

Giây tiếp theo, gáy cô bị áp lực, một bàn tay đè đầu cô xuống, người đàn ông cạy răng cô ra để lưỡi của anh tiến vào, anh ngậm lưỡi cô, bắt đầu mυ"ŧ cắn.

Lưỡi của anh nóng quá.

Không, cả người anh đều nóng.

Sống lưng của cô giống như bị điện giật, cơ thể mềm nhũn, người đàn ông ôm cô, xoay người đè cô xuống dưới người, dùng bàn tay giữ cằm cô, hôn cô say đắm.

Bên tai vang lên tiếng mυ"ŧ, khuôn mặt của Thẩm Tư Ngư bị nụ hôn đốt cháy, trong cơ thể giống như có một luồng nhiệt dâng trào.

Đây là lần đầu tiên cô biết cảm giác hôn môi là như thế nào, thoải mái đến mức khiến cô không kiềm chế được muốn hét lên.

Người đàn ông uống rượu say nặng đến mức đè lên người cô, khiến cô không thể động đậy.

Cũng vào giờ phút này cô mới nhận ra anh không mặc quần áo.

Một cây gậy cứng rắn, nóng bỏng áp vào bụng cô.

Thẩm Tư Ngư không thể nói rõ mình sợ hay căng thẳng, nhưng cổ họng lại bật ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.