Chương 10: Đau

Bàn tay người đàn ông vén áo thun của cô lên, đẩy chiếc áσ ɭóŧ màu trắng sau đó cúi đầu ngậm bầu ngực căng tròn, săn chắc của cô vào trong miệng.

Hơi thở của người đàn ông rất nóng, môi và đầu lưỡi nóng như thiêu đốt, hơi thở phả xuống, núʍ ѵú bị kí©h thí©ɧ trở nên cứng ngắc, run rẩy, người đàn ông dùng lưỡi liếʍ núʍ ѵú, sau đó dùng răn cắn nhẹ.

Kɧoáı ©ảʍ giống như dòng điện chạy vào cơ thể, mu bàn chân của Thẩm Tư Ngư banh thẳng, cổ họng phát ra tiếng kêu thật dài: “A…”

Cô che miệng lại, cúi đầu nhìn xuống, Hạ Thạch Thanh nằm đè lên người cô, há miệng cắn núʍ ѵú của cô, ngậm cặρ √υ" trắng nõn vào miệng, mυ"ŧ mạnh mấy cái rồi lại chuyển sang bên kia.

Đôi mắt của Thẩm Tư Ngư bất giác trào ra nước mắt, cô đặt tay lên vai Hạ Thạch Thanh, sau khi do dự vài lần, cuối cùng duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào tóc anh.

Mềm mại.

Hạ Thạch Thanh hôn lên cánh môi cô lần nữa, một tay khác kéo qυầи ɭóŧ của cô, mở rộng hai chân cô, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cắm vào bên trong, mặc dù miệng huyệt ẩm ướt nhưng bên trong chặt hẹp lạ thường, ngay cả đi vào cũng rất khó khăn.

Thẩm Tư Ngư vừa căng thẳng vừa sợ hãi, cô đặt tay lên vai anh, mọi tiếng nức nở đều bị người đàn ông nuốt vào bụng.

Khoảnh khắc Hạ Thạch Thanh đâm vào, Thẩm Tư Ngư không tự chủ được mà kêu lên một tiếng, cô ôm cổ người đàn ông thật chặt, nước mắt rơi xuống.

Hạ Thạch Thanh đột nhiên đứng thẳng lên, có lẽ do vừa mới đâm vào, đường hầm chật hẹp khiến anh đau, khi thọc vào tấm màng kia, đầu óc anh đột nhiên tỉnh táo, vì thế anh nhìn thấy rõ người nằm dưới không phải Thẩm Tiêu.

Mà là Thẩm Tư Ngư, em gái của Thẩm Tiêu.

Anh đột ngột rút ra, quay đầu dính những vệt máu đỏ.

Thẩm Tư Ngư nằm trên giường, đôi mắt đẫm lệ mơ màng nhìn anh, toàn bộ quần áo bị đẩy lên trên ngực, bộ ngực bị gặm nhấm ướt đẫm, đầṳ ѵú bị cắn đến đỏ bừng, váy bị kéo lên tận bụng, qυầи ɭóŧ bị kéo xuống, hai chân trắng nõn thon dài, giữa hai chân bị hai tay cô che lại, chỉ có thể nhìn thấy một ít máu chảy ra từ miệng huyệt.

“Anh…” Hạ Thạch Thanh vươn tay đắp chăn cho cô, “Xin lỗi, anh, anh tưởng mình đang nằm mơ…”

Anh xoa mặt, trong mắt vẫn còn men say, trên mặt lại tràn ngập tự trách và hối hận, anh đứng lên, vội vàng mặc quần áo vào, chờ đến khi quay người thì Thẩm Tư Ngư cũng đã mặc xong quần áo, cô xuống giường, chạy ra đến cửa mà không thèm nhìn lại.

Hạ Thạch Thanh duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, sau đó lại nhanh chóng buông ra: “Thẩm Tư Ngư, chuyện hôm nay anh…”

“Em tự nguyện.” Thẩm Tư Ngư quay đầu nhìn anh, đôi mắt cô đỏ hoe, giọng nói hơi run, “Anh không cần tự trách bản thân, cũng đừng suy nghĩ nhiều, cứ coi như hôm nay anh nằm mơ, cả em cũng nằm mơ.”

Hạ Thạch Thanh ngây người, Thẩm Tư Ngư nhân cơ hội bỏ chạy.

Phía dưới đau như bị xé rách, sau khi bắt taxi, ngồi vào xe, Thẩm Tư Ngư liền nghiêng người, tìm một tư thế thoái mái nhất để tựa vào, rõ ràng đang nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng trước mắt đều là khuôn mặt của Hạ Thạch Thanh.

Những tiếng thở hổn hển gợi cảm mà anh phát ra khi hôn cô, những đường gân xanh nổi lên trên cánh tay dài của anh khi ấn cô xuống, cùng với đầu lười đỏ mọng khi anh ngậm mυ"ŧ núʍ ѵú của cô.

Cô chạm vào môi mình, lực hôn của người đàn ông dường như vẫn đọng lại, cô thậm chí còn cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng của anh, hơi nóng trong cơ thể lập tức lao xuống dưới, cô kẹp chặt chân, bật điện thoại, tùy tiện tìm một bài hát tiếng Anh, cắm tai nghe nhét vào tai.

Khoảnh khắc ngón tay chạm vào tai, cô bị sức nóng thiêu đốt.