Chương 15: Thay quần áo

“Xin lỗi em nhé.” Hạ Thạch Thanh đứng ở cửa xin lỗi.

“Không sao đâu.” Thẩm Tư Ngư lấy chìa khóa mở cửa, “Em không trách anh.”

Nói vừa rồi cô cam chịu cũng đúng, đỡ để đám bác gái kia thêm Wechat quấy rầy anh, thậm chí nói ra những lời đó.

Cô cũng có thể nói Hạ Thạch Thanh là anh rể của cô, nhưng cô không giải thích như vậy.

Anh và Thẩm Tiêu đã chia tay.

Anh không còn là anh rể của cô nữa, ít nhất trước mắt thì chưa.

Thẩm Tư Ngư vừa vào nhà liền cảm nhận được gió bên ngoài ban công thổi rất mạnh, cô không kịp thay giày, vội vàng chạy ra ban công đóng cửa sổ lại, toàn bộ quần áo phơi bên ngoài ban công ướt nhẹp, bao gồm gạch lát sàn.

“Anh vào đi, không cần thay giày đâu, sàn nhà còn phải lau lần nữa.” Thẩm Tư Ngư nhìn về phía Hạ Thạch Thanh đứng ở cửa, nói xong, cô giơ tay thu hết đống quần áo ướt nhẹp, chuẩn bị bỏ vào máy giặt giặt lại lần nữa.

Hạ Thạch Thanh gật đầu đi vào, trước tiên anh để ô của hai người vào phòng tắm, sau đó tìm chổi lau nhà và xô trong phòng tắm để lau sàn, nước trên gạch lát sàn gần như tràn ra phòng khách, hai người lau dọn hơn mười phút mới thấm sạch nước.

Không biết có phải do áp lực nước có vấn đề hay không mà khi Thẩm Tư Ngư đang rửa tay thì vòi nước đột nhiên gãy, nước xối mạnh vào mặt cô, cô hét lên, che mắt lại, tìm kiếm khăn lông chặn vòi nước.

Hạ Thạch Thanh nghe thấy âm thanh thì đi vào, cả người Thẩm Tư Ngư ướt như chuột lột, anh tìm hai chiếc khăn lông vọt tới chặn vòi nước, tuy rằng tốc độ của anh rất nhanh nhưng quần áo vẫn bị ướt, tóc cũng ướt đẫm.

Hai người nhìn nhau, bị dáng vẻ chật vật của đối phương chọc cười, không nhịn được mà cười thành tiếng.

Có lẽ bầu không khí có chút ái muội, hai người đồng thời không cười nữa, Thẩm Tư Ngư cầm khăn lông che ngực, cũng may vừa rồi lúc đi vào cô cởϊ áσ khoác ra, nếu không thứ bị ướt lúc này sẽ là áo khoác của Hạ Thạch Thanh.

“Có hộp dụng cụ không?” Hạ Thạch Thanh hỏi.

Thẩm Tư Ngư gật đầu: “Có.”

Cô để cả người ướt đẫm đi tìm hộp dụng cụ, sau đó đi tới dùng tay giữ khăn lông, nhìn Hạ Thạch Thanh sửa vòi nước, ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, bàn tay cầm dụng cụ đẹp như đang cầm dao mổ.

Hạ Thạch Thanh xắn tay áo, để lộ cẳng tay, bởi vì dùng sức nên cánh tay nổi mấy đường gân xanh.

Ở khoảng cách gần, cô có thể nhìn thấy cằm và đôi môi mỏng của anh gần trong gang tấc.

“Thẩm Tư Ngư.” Hạ Thạch Thanh gọi cô.

Thẩm Tư Ngư sửng sốt một lúc mới hoàn hồn: “Hả?”

“Đưa cho anh tua vít hình chữ thập.” Hạ Thạch Thanh chăm chú nhìn vòi nước, giống như đang tiến hành một cuộc phẫu thuật lớn: “Tìm thêm một cái kéo nữa.”

“Được.” Trước khi Thẩm Tư Ngư rời đi, cô quay đầu nhìn, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Hạ Thạch Thanh, anh khom người đứng ở đó, áo sơ mi trắng ướt đẫm dính chặt người, để lộ đường nét rắn chắc bên dưới.

“Anh còn cần gì nữa không?” Thẩm Tư Ngư nói.

Hạ Thạch Thanh cúi đầu nói: “Em thay quần áo đi.”

Chiếc khăn lông trong tay Thẩm Tư Ngư đã sớm đặt trên bồn rửa, cô ngồi xổm không thấy rõ ràng, nhưng khi đứng lên, bộ quần áo ướt đẫm dính chặt áσ ɭóŧ, để lộ bộ ngực tròn trịa bị áσ ɭóŧ trói buộc, thậm chí còn hiện ra một rãnh mương.

Tai cô bỏng rát, một tay che ngực, trước tiên đưa tua vít hình chữ thập cho anh, sau đó lại tìm cái kéo đưa cho Hạ Thạch Thanh, sau đó đi vào phòng thay quần áo.

Chờ khi cô đi ra, Hạ Thạch Thanh cũng vừa sửa xong, đang mở vòi nước để rửa tay.

“Cảm ơn anh.” Cô cầm lấy một chiếc khăn lông mới đưa cho anh.

“Không có gì.” Hạ Thạch Thanh cầm khăn lông lau tay, sau đó lau qua chiếc áo sơ mi ướt đẫm, khi giơ tay lên, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dạng cơ bụng.

Anh thường xuyên tập luyện ở nhà, da trắng trẻo nhưng kết cấu lại mạnh mẽ đến kinh ngạc, sức nặng mà cảm giác khi anh ấn xuống vẫn còn lưu trong tâm trí Thẩm Tư Ngư, cô hấp tấp dời tầm mắt đi, bước chân cũng lùi lại, giữ một khoảng cách nhất định.

Hạ Thạch Thanh cầm khăn lông nhìn thấy cảnh này, anh sửng sốt một lúc: “Anh về trước.”

Thẩm Tư Ngư gật đầu.

Sau khi tiễn Hạ Thạch Thanh ra cửa, Thẩm Tư Ngư đóng cửa lại, cô tựa lưng vào cửa, nhẹ nhàng thở phào một hơi.