Chương 13: Bạn trai

Thẩm Tư Ngư tỉnh dậy từ trong giấc mơ vào lúc hai giờ sáng, bị điều hòa lạnh buốt đánh thức, cô tăng nhiệt độ rồi lại nằm xuống, trong đầu không tự chủ được mà nhớ đến Hạ Thạch Thanh.

Người bạn cùng phòng đi cắt ruột thừa của cô đang nằm ngủ trên giường bệnh, cô dựa vào mép giường ngủ gà ngủ gật, đang mơ mơ màng màng thì cảm giác có người đến gần, sau đó đặt lên vai mình một chiếc áo khoác màu xám nhạt.

Đó là này 13 tháng 10 năm ngoái.

Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một góc áo blouse trắng, Hạ Thạch Thanh mặc áo blouse trắng toát ra vẻ lạnh lùng, cấm dục, dáng người cao ráo, chân dài, thẳng tắp như cây tùng, đeo gọng kính vàng, da trắng lạnh dưới ánh đèn, khiến các đường nét trên khuôn mặt anh trông tinh xảo khác thường, anh đứng nghiêng, đường quai hàm thẳng tắp, rõ nét.

Anh đến đây không chỉ đơn giản đắp áo khoác cho cô mà còn mang cho cô hai phần cơm tối, cộng thêm một cốc trà sữa cacao nóng.

Khi bạn cùng phòng tỉnh dậy, hỏi Thẩm Tư Ngư: “Chị gái cậu tìm ở đâu ra một người bạn trai tốt như vậy thế? Khi nào họ chia tay? Cậu nghĩ tớ có cơ hội không?”

Thẩm Tư Ngư giơ tay, đánh nhẹ vào cánh tay cô nàng: “Cậu đừng mơ.”

Lời cô nói với bạn cùng phòng cũng là nói với chính mình.

Đừng mơ, Thẩm Tư Ngư .

Cô che trái tim ngột ngạt của mình, trong lúc ngủ cuộn tròn người thành một quả bóng.

Vị trí Thẩm Tư Ngư ứng tuyển là phiên dịch viên Tiếng Anh, buổi sáng khi cô đến đó, chị Trương, người phụ trách sắp xếp cho cô một bàn làm việc, yêu cầu cô dịch email sang tiếng Trung rồi gửi cho tổng giám đốc người Mỹ gốc Hoa mới nhậm chức.

“Có khá nhiều phần mềm phiên dịch, ví dụ như dịch email chỉ cần một cú nhấp chuột.” Trước khi ngồi xuống, cô vẫn không chắc lắm về công việc của mình cho nên hỏi chị Trương, “Công việc sau này của em là dịch email ạ?”

Chị Trương liếc mắt nhìn về phía văn phòng, cố ý nói thêm vài câu với cô: “Giám đốc mới thích tiếng Trung, chẳng phải em học ngành ngôn ngữ Trung sao? Bản dịch Tiếng Anh trước đó dùng rất nhiều thành ngữ, cho nên bọn chị mới tuyển em, nói trắng ra là giám đốc thích văn hóa Trung Quốc, nhưng anh ấy ở nước ngoài lâu quá nên tiếng Trung của anh ấy không được tốt lắm.”

“Cảm ơn chị Trương.” Thẩm Tư Ngư chân thành cảm ơn.

Chị Trương cười với cô: “Trong số những người ứng tuyển, em là người đẹp nhất, đương nhiên hy vọng giữ em lại, có ai không thích gái đẹp đúng không?”

Thẩm Tư Ngư đột nhiên xấu hổ, cô cười cười tiễn chị Trương đi, bật máy tính kiểm tra email, dịch một số đoạn email từ nước ngoài gửi đến, đồng thời thêm ghi chú vào từng thành ngữ.

Công việc này khá nhẹ nhàng, cô ngồi trước máy tính cả ngày, chỉ phiên dịch hơn hai mươi mấy cái email.

Trước khi tan làm, bên ngoài trời ầm ầm, trong phút chốc mưa to như trút nước, trong văn phòng truyền đến những tiếng than thở, có người nói quên đóng cửa sổ ở nhà, cũng có người nói phải đến trường đón con, còn có người nói buổi tối có hẹn đi xem phim, âm thanh ồn ào từ bốn phía truyền đến, chỉ có Thẩm Tư Ngư ngồi trước máy tính, nghiêm túc dịch email, gõ phím: 【 đứng núi này trông núi nọ —— chỉ ý chí không kiên định, nhìn thấy một thứ khác liền muốn thay đổi suy nghĩ ban đầu, ở đây ám chỉ con người. 】

Khi Thẩm Tư Ngư tan làm thì cơn mưa to giảm đi rất nhiều, cô cầm ô đi đến trạm đợi xe buýt, bác gái dọn vệ sinh mặc áo mưa dùng một lần đang thông cống bị tắc, tay bác gái cầm một đống rác, mũ áo mưa bị gió thổi bay, cả đầu ướt đẫm.

Thẩm Tư Ngư giẫm lên nước đi tới, cầm ô che cho bác gái dọn vệ sinh, mưa to đến nỗi cô chỉ đứng một lúc thôi thì phía sau lưng đã bị mưa thấm ướt nhẹp. Bác gái quay đầu nhìn thấy cô, cảm ơn rốt rít rồi bảo cô quay về chỗ tránh mưa, đừng để bị cảm bằng tiếng địa phương.

Bệnh viện nơi Hạ Thạch Thanh làm việc cách nơi làm việc của Thẩm Tư Ngư một con phố, anh đang lái xe tới đây thì tắc đường, từ xa xa, anh nhìn thấy Thẩm Tư Ngư qua kính chắn gió, cô mặc áo thun trắng, váy jean, bên dưới là đôi giày trắng, mái tóc đen dài bị gió thổi bay, ngón tay gầy guộc cầm ô, người nghiêng ngả, cầm chiếc ô trong suốt che đầu cho bác gái dọn vệ sinh.

Không biết bác gái đó nói gì mà Thẩm Tư Ngư nở một nụ cười tươi, lần đầu tiên Hạ Thạch Thanh phát hiện khi Thẩm Tư Ngư cười rộ lên thì trên má có lúm đồng tiền.

Anh lái xe đến trước trạm xe buýt, bấm còi, Thẩm Tư Ngư không quan tâm, anh lại lấy điện thoại gọi điện cho Thẩm Tư Ngư, nhưng mà Thẩm Tư Ngư lấy điện thoại ra, điện thoại rung lên được một giây liền nhét lại vào trong túi.

Hạ Thạch Thanh: “…”

Anh im lặng một lúc, lấy chiếc ô dự phòng, mở cửa bước xuống xe.

Thẩm Tư Ngư đang định đưa ô cho bác gái dọn vệ sinh liền nghe thấy bác gái nói: “Ôi, bạn trai tới đón cháu rồi kìa, cháu mau về đi.”

Bạn trai?

Thẩm Tư Ngư quay đầu nhìn lại, kinh ngạc trừng lớn mắt: “Anh…Sao anh lại ở đây?”

Hạ Thạch Thanh đứng ở phía sau cô, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, những hạt mưa rơi xuống vai anh, khiến áo sơ mi của anh ướt một mảng nhỏ, anh rất cao, đứng lại gần, Thẩm Tư Ngư ngửa đầu nhìn anh, thấy kính của anh dính nước mưa, thế nhưng lại muốn duỗi tay lau sạch nó.

Cách đó không xe một tiếng còi vang lên, có người mở cửa ghế phụ, thò đầu ra ngoài, hét vào mặt Hạ Thạch Thanh: “Con mẹ nó anh có lên xe không! Mau đưa vợ anh lên xe mau lên! Mẹ kiếp!”

Có lẽ đột nhiên nhìn thấy rõ khuôn mặt của Hạ Thạch Thanh và Thẩm Tư Ngư, đối phương rụt đầu về, còn nói với người trong xe: “Hai người này đẹp quá.”

Hạ Thạch Thanh cầm ô che đầu Thẩm Tư Ngư, nhìn cô nói: “Lên xe trước đã.”

Thẩm Tư Ngư bị tiếng hét ngẫu nhiên đó làm cho bối rối, mãi đến khi lên xe cô mới phản ứng lại, bản thân vậy mà quên mất phải phản bác.

Mà Hạ Thạch Thanh cũng vậy.