Chương 6.2: Mánh khóe trả thù (2)

Hạ Tranh hứa dẫn Khương Lộ Dã đi ăn thịt nướng, cậu nhóc thật sự vui vẻ, cậu thích các món ăn mặn, mỗi bữa đều lấy thịt làm món chính là tốt nhất, nhưng đầu bếp trong nhà coi trọng dinh dưỡng, mỗi bữa đều dày công tính toán tỉ lệ dinh dưỡng, chay mặn phối hợp, có đồ mặn nhưng ăn cũng không sảng khoái. Trước đó Hạ Tranh không có ở nhà, cậu còn có thể chọn thịt ăn, bây giờ mỗi ngày Hạ Tranh đều nhìn chằm chằm cậu ăn cơm, cũng không biết sao anh có nhiều thời gian như vậy, việc kinh doanh của nhà họ Thẩm còn không lớn bằng nhà họ Hạ anh đâu, vậy mà một tuần Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng và cha cậu có thể ăn ở nhà một bữa đã là tốt lắm rồi.

Ôi, sao mãi vẫn chưa tan học vậy.

Khương Lộ Dã thèm ăn khó chịu, khi bước vào phòng học, Chu Xung đang lén lút dò xét ngăn bàn học của cậu, thấy cậu trở về liền vội vã ngồi thằng dậy, giả vờ như không có chuyện gì.

Khương Lộ Dã im lặng cười, đúng lúc, buổi chiều còn có trò hay đấy.

Tiết học đầu tiên buổi chiều, ánh nắng hắt vào, ai nấy đều buồn ngủ.

Chu Xung cũng hơi rã rời, ngay khi sắp ngủ gật tới nơi, chợt nghe thấy tiếng ‘sột soạt sột soạt’ từ chỗ ngồi bên cạnh truyền tới.

Giống như... có người đang ăn bánh bích quy.

Chu Xung lập tức tỉnh táo tinh thần, cậu ta lặng lẽ nghiêng đầu, Khương Lộ Dã nằm sấp trên bàn, đang móc một miếng bánh bích quy trong túi ra cho vào trong miệng.

Được lắm, để tôi bắt trúng, hóa ra cậu giấu trong túi áo, sao buổi sáng mình lại quên mất điều này chứ!

Chu Xung giống như pháo cối vừa châm ngòi, ngay lập tức giơ tay lên: “Thưa thầy, Khương Lộ Dã lại ăn vặt trong lớp!”

Khương Lộ Dã không nhanh không chậm đứng dậy: “Tôi không ăn.”

Chu Xung nghẹn đến khuôn mặt đỏ rần: “Cậu ăn, chính là ở trong túi.”

Khương Lộ Dã kéo túi quần ra, bên trong chỉ có một tờ giấy ăn, ngoài ra không có gì khác.

Chu Xung lập tức nghẹn họng: …

“Không thể nào, rõ ràng tôi nhìn thấy mà.” Chu Xung đưa tay muốn lục người Khương Lộ Dã.

Khương Lộ Dã lùi lại một bước, khiến ghế lùi bị đẩy về sau, chân ghế ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

“Tay cậu sờ vào đâu đấy, chú ý một chút, tôi là Omega, cậu muốn sàm sỡ tôi à?”

Thấy bạn học đều quay đầu nhìn mình, ngay cả cổ Chu Xung cũng đã đỏ bừng: “Tôi không có ý đó…”

Giáo viên Ngữ Văn đã có tuổi, không muốn xen quá nhiều vào chuyện của học sinh: “Được rồi, mau chóng ngồi xuống học bài.”

Chu Xung nghĩ mãi mà không ra, rõ ràng cậu ta trông thấy Khương Lộ Dã ăn gì đó, sao bây giờ lại không có chứ?

Tiết cuối cùng trước khi tan học là tiết Toán học của cô Lưu chủ nhiệm lớp.

Hôm nay Chu Xung thua hai trận, quyết tâm đấu với Khương Lộ Dã đến cùng.

Cậu ta một tai nghe giảng một tai nghe ngóng động tĩnh của Khương Lộ Dã.

Mãi tới khi Khương Lộ Dã lại lấy ra một que cay…

“Cô Lưu!” Trong giọng Chu Xung mang theo nức nở: “Khương Lộ Dã… Khương Lộ Dã ăn gì đó trong lớp.”

Khương Lộ Dã tỏ vẻ vô hại, lại có chút bất đắc dĩ, nhìn Chu Xung giống như đang nhìn đứa nhỏ cố tình gây sự.

“Bạn cùng bàn, tôi chọc gì đến cậu rồi, hôm nay cậu vu oan cho tôi mấy lần rồi đấy?”

Khương Lộ Dã quen thuộc trút hết đồ trong cặp sách ra, còn mở toang cặp sách, lôi túi quần túi áo ra, cuối cùng còn sờ lên dây lưng hỏi: “Có cần tôi cởϊ qυầи áo ra cho cậu lục soát không?”

Trong miệng còn nói thầm: “Có phải cậu nhìn trúng tôi rồi, Alpha của Trường trung học số 2 các cậu đều dùng thủ đoạn này để theo đuổi Omega sao?”

Bạn cùng lớp cười ầm lên.

Chu Xung tức xì khói đầu.

Nhưng trong lòng cô Lưu thiên vị, cô ta vỗ mạnh một cái lên bàn: “Hai trò đã xong hay chưa, đi ra ngoài hết cho tôi!”