[Chiêu Hồn] Chương 2

Nguồn convert: wiki dịch

Edit: Jianny – Mộc Tương Phi

"Có quỷ, trên núi có quỷ!"Bốn nam nhân liều mạng chạy xuống núi, vừa vào thôn liền không ngừng hò hét.

"Hô to gọi nhỏ cái gì, quỷ đều bị các ngươi gọi ra." Thôn trưởng khoác xiêm y, đẩy cửa ra chửi ầm lên.

"Thôn trưởng, có quỷ!" Bốn người sắc mặt trắng bệch, thật lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Thôn trưởng nhíu mày: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Lưu Bá bình tĩnh hơn một chút, liền kể qua một lần cho thôn trưởng.

Thì ra sau khi Uyển Nương bị lôi vào quan tài, bọn họ sợ tới mức tè ra quần, vội vã chạy trối chết về.

Thôn trưởng thầm kêu không ổn, vội tập hợp mấy tráng niên gan lớn trong thôn, cầm theo vũ khí đi lên núi.

Nhưng tới nơi rồi, đừng nói là quỷ, ngay cả người cũng không thấy đâu. Chẳng lẽ Uyển Nương bị quỷ bắt đi rồi?

Mấy người trong lòng ngày càng run sợ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dưới chân núi, trong một căn nhà tranh nằm giữa đồng cỏ xanh mát.

Uyển Nương nhúng ướt khăn, dùng sức lau tấm lưng dày rộng.

"Nương tử, nhẹ một chút." Thanh âm trầm thấp dễ nghe của nam nhân vang lên, ẩn chứa sủng nịnh không dễ phát hiện.

"Không mạnh tay chút thì không sạch được đâu." Uyển Nương khẽ vuốt ve những vết tím xanh trên người trượng phu. "Chàng đã bảy ngày bảy đêm không tắm rồi, bụi bẩn trên người chỉ cần xoa nhẹ là đã thành viên."

Nam nhân nhướng mày nói: "Nàng chê cười ta."

Uyển Nương điểm nhẹ lên trán y: " Mãi thϊếp mới đưa chàng về được, dù không thơm không sạch sẽ đến đâu cũng là của thϊếp."

Nam nhân nhoẻn miệng cười, duỗi cánh tay phải ôm nàng vào lòng.

Uyển Nương nhìn tay trái của trượng phu, đôi mắt ánh lên một tia kinh ngạc.

Cánh tay này bảy ngày trước đã bị đứt, nhưng hôm nay lại hoàn hảo không một vết thương.

Hay tướng công của nàng đã thành quỷ?

Hai ngày trước, khoảnh khắc Uyển Nương ngã vào quan tài, nàng liền nghĩ cứ thế tuẫn táng cùng trượng phu. Không ngờ nàng nghe được tiếng tim đập trầm ổn.

Thình thịch, thình thịch.

Chàng vẫn còn sống!! Toàn thân Uyển nương lập tức tràn đầy vui mừng, đem 'người' trong quan tài, khiêng trở về nhà.

Canh chừng suốt một đêm, Trọng Khanh mới tỉnh lại, vừa mới cất lời đã gọi:"Uyển Nương!"

Uyển Nương bón cơn đút nước, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc Trọng Khanh. Chờ chàng khôi phục được một chút, Uyển Nương lại hầu hạ tắm rửa, bởi vì mùi hương trong quan tài ám trên người chàng quá nặng. Uyển Nương thể chịu nổi mùi vị này.

Thoát khỏi hồi tưởng, nàng nâng tay trái tướng công lên nhìn kỹ lại, không hề có một vết thương nào, chỉ có một vết bớt có từ lâu.

Vết bớt này, hình dạng vô cùng kỳ quái. Có bốn cái khe lõm, nhìn qua rất giống mặt người, gồm có đôi mắt, mũi, miệng.

"Đừng nhìn, rất xấu." Trọng Khanh rút tay về.

"Trước kia thϊếp đâu thấy chàng chê nó xấu." Uyển Nương bĩu môi.

Trọng Khanh cười: "Ta hiện tại đã đủ xấu rồi, tiếp tục khoe, nàng chẳng phải muốn hưu ta luôn sao."

"Chàng đó, thϊếp không phải đã nói sao, dù chàng có thành bộ dạng gì cũng đều là của thϊếp."

Trọng Khanh cười khẽ, tay vuốt ve cổ Uyển Nương, hôn trụ đôi môi nàng, lưỡi không ngừng càn quấy trong miệng nàng.

Hai người triền miên một phen, thật lâu sau mới ra khỏi phòng.

Đi đến viện trong, phát hiện một ít thôn dân đứng ngoài hàng rào, đôi mắt hoảng sợ nhìn vào.

"Thần y thật sự là quỷ sao?" Thôn trưởng ra lệnh, "Dùng máu chó đen dội vào người hắn không phải là sẽ rõ hay sao!"

Một tráng hán hai chân run rẩy, bưng lên một cái chậu, từng đợt tanh tưởi không ngừng bay ra.

Uyển Nương duỗi tay che mắt Trọng Khanh: "Tướng công của ta không hề chết, chàng vẫn đang sống rất tốt."

Trọng Khanh kéo tay Uyển Nương, bước lên trước che chắn cho nàng: "Ta là trượng phu của nàng, phải là ta bảo vệ nàng!"

Tráng hán sợ hãi nhìn Trọng Khanh tới gần, không cẩn thận trượt tay, đánh rơi chậu máu.

Thôn dân nhìn máu chó rơi vung vãi dưới đất, hoang mang lo sợ tột độ. Không có máu, họ không thể trừ tà.

Thôn trưởng liên tục đổ mồ hôi lạnh, phất tay ra hiệu. Mãi vẫn không thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện không ít người sớm đã lén lút rời đi.

Chân thôn trưởng như được bôi dầu, quyết đoán bỏ chạy, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn.

Dưới ánh trăng, thân ảnh cao lớn của Trọng Khanh, giống như bóng cây âm u lén lút, chực chờ nuốt chửng con mồi.

Thôn trưởng vĩnh viễn sẽ không quên, là hắn tự tay an táng thi thể Trọng Khanh. Khi đó Trọng Khanh bị dã thú cắn xé, di thể căn bản không hoàn chỉnh, thôn trưởng phải nhờ Vưu đại phu ghép lại, nhưng vẫn thiếu một cánh tay.

Trọng Khanh không thể sống lại được.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Moá, còn tưởng là có một đoạn lăn thùng tắm đầy máu mũi chớ. Ai ngờ ….