[Tù Nữ] Chương 4: Ám Dạ

Sau khi bị Lục Niệm ép buộc lăn lộn xong, Ngu Nghiên tê liệt ngã xuống giường, ngực kịch liệt nhấp nhô.

Đôi mắt tan rã vô thần nhìn ánh đèn từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ.

Lục Niệm là một người cố chấp, đối với người hay công việc đều vậy, nhất là với Ngu Nghiên, có thể dùng từ đáng sợ để hình dung.

Lúc trước cô quan sát dấu chân trên ban công, đoán là có người leo từ cửa sổ phòng Lục Niệm qua mới có thể êm đẹp leo vào phòng cô. Kết quả lại rơi vào tình huống bị người giam cầm.

Tất cả những chuyện này, phải chăng chỉ là một cái bẫy.

Như vậy, Lục Niệm biết được bao nhiêu chuyện về cô?

Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.

' Không khí trong phòng thật khó chịu, có thể mở cửa sổ phòng ra không?' Cô giả bộ vô ý hỏi.

Người bên cạnh không lên tiếng, cánh tay khoác trên lưng cô xiết lại thật chặt, xiết tới nỗi cô có chút không thở nổi.

Ngu Nghiên bỗng dưng lật người, nhào lên ngực kẻ nào đó, thổi một hơi vào tai hắn:' Tôi cũng không phải là chim, không thể bay đi mất được.'

Lục Niệm nhắm mắt lại, im lặng như tăng nhân nhập định.

Ngu Nghiên hết cách, bắt chước mèo nhỏ dính người, khẽ liếʍ lên môi mỏng. Qua một hồi lâu mới nghe thấy tiếng nuốt xuống.

Cúi đầu liền thấy yết hầu hắn hơi trượt lên.

Ừ, cứ giả bộ đi!

Ngu Nghiên vừa đắc ý không bao lâu, thắt lưng bị cánh tay rắn chắc ôm chặt, trong nháy mắt đảo khách thành chủ bị ấn xuống đệm.

Thân hình hoàn mỹ của Lục Niệm áp lên người cô, toàn thân phát ra sức quyến rũ mê người, hơi thở bao trùm Ngu Nghiên, giống như rượu nho ngon lâu năm, mùi thơm tràn ngập không gian, từ nhè nhẹ trở nên ngào ngạt.

Tìиɧ ɖu͙© trong nháy mắt bị châm lên, không thể dừng lại.

Ngu Nghiên bị làm thêm lần nữa, xương cốt như bị cán ra, nằm trên giường không thể động đậy. Mãi đến khi có một cơn gió thổi qua, mang theo hơi lạnh khiến cô rùng mình tỉnh lại.

Ngẩng đầu lên, trong nhát mắt vui mừng như điên.

Trước khi Lục Niệm đi đã đem một góc cửa sổ mở ra. Thật là đại ân ban xuống.

Ngu Nghiên nhanh chóng kéo miếng vải giấu dưới đệm giường, nhắm mắt đem ngón giữa cắn nát, chịu đựng cảm giác ghê tởm, lấy máu tươi viết tên biển hiệu tầng trệt, cuộn mảnh vải thành một cục ném ra cửa sổ.

Sau khi lau sạch vết máu, cô giả bộ đi ngủ.

Rất nhanh Lục Niệm đã trở về, đem cửa sổ khép lại, nhìn cô chằm chằm.

Ngu Nghiên cảm thấy lưng rất lạnh, lạnh đến tận xương tuỷ.

' Cho dù em có bay ra ngoài, anh cũng bắt em về được.'

Du͙© vọиɠ chiếm hữu của Lục Niệm với Ngu Nghiên ngày càng mãnh liệt, thời gian ra ngoài ngày càng ngắn, gần như thời khắc ở bên cô.

Ngu Nghiên sống một ngày mà như một năm, chỉ mong có người nhặt được mảnh vải. Nhưng theo thời gian trôi đi hy vọng ngày càng xa vời.

Một hôm trời chạng vạng, Lục Niệm nhận được điện thoại khẩn cấp. Cô cảm nhận được hắn không muốn ra ngoài nhưng không còn cách nào khác.

Ngu Nghiên giống như bình thường, tiếp tục giả bộ ngủ say, nghe được tiếng hắn đứng dậy trong lòng nhảy nhót không ngừng.

Lục Niệm đứng bên cạnh giường khẽ khàng vén vài sợi tóc rối của cô, cúi người nhẹ hôn xuống.

Tay Ngu Nghiên xiết chặt cũng theo đó mà buông lỏng.

Chắc chắn rằng Lục Niệm đã rời đi, Ngu Nghiên nghiên cứu xem làm cách nào để mở được xích sắt.

Phanh phanh phanh, đột nhiên vang lên tiếng gõ vào cửa kính.

' Cuối cùng cũng tìm được rồi, thì ra là cô ở đây!' Người nọ giơ mảnh vải trong tay, đắc ý dào dạt nhìn Ngu Nghiên cười ngây ngô.

Thì ra là trạch nam từ ban công phòng ngủ nhà cô trèo qua, gió lạnh thổi sàn sạt nhưng lại không thể chui vào.

Ngu Nghiên nhanh nhẹn nói:' Cậu có thể mở cửa sổ không, hoặc ném vật sắc nhọn vào cũng được.'

Trạch nam không hiểu hỏi:' Cô muốn cái nào?'

' Con dao bình thường là được.'

' Chuyện nhỏ!' Trạch nam lấy dao gọt trái cây cậy thanh sắt mở cửa sổ ra, đem dao ném tới giường lớn chỗ Ngu Nghiên.

Ngu Nghiên xiết chặt con dao như tìm được đường sống.

Cắt đứt dây xích trói buộc, cạy mở cửa chính, Ngu Nghiên dễ dàng thoát ra.

Trạch nam đứng chờ sẵn ngoài hành lang, vừa thấy Ngu Nghiên đi ra cười hỏi:' Tay chân nhanh nhẹn thật, giờ cô muốn làm gì?'

Ngu Nghiên mặc kệ không để ý, hỏi hắn:' Cậu có xe không? Trước hết rời khỏi nơi này đã.'

Trạch nam xấu hổ vò đầu:' Xe bánh mỳ được không?'

'…Đều được.'

Lấy xe từ gara xong, trạch nam cũng không hỏi Ngu Nghiên muốn đi đâu, chở Ngu Nghiên rời khỏi tiểu khu.

Xe bánh mỳ càng chạy càng xa, rời khỏi trung tâm ồn ào náo nhiệt, chạy đến con đường nhỏ rậm rạp bóng cây.

Ngu Nghiên một tay chống cằm, chăm chú nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, vô tình lộ ra dấu hôn trên vai.

Trạch nam một bên lái xa, một bên lén nhìn cô, nuốt nuốt nước miếng.

Một tay khác Ngu Nghiên khoác lên ghế tựa, trên tay loang lổ vết bẩn.

Cô đột nhiên thở dài một tiếng, bình tĩnh mở miệng:' Kỷ Lâm là do cậu gϊếŧ phải không?'

Bàn tay trên vô lăng khẽ run lên, trạch nam bị lạc tay lái, thiếu chút nữa đâm vào thân cây, dứt khoát dừng xe lại ven đường, trừng mắt nhìn Ngu Nghiên.

' Tôi trốn ra ngoài chủ yếu là vì cậu.' Ngu Nghiên lắc đầu:' Đao pháp gϊếŧ người quá tệ, tôi nhìn không quen.'

Trạch nam lặng lẽ thả tay xuống, lấy ra con dao khác, cười khanh khách:' Vậy sao, nhưng mà tôi rất thích cô. Vốn muốn để cô là người cuối cùng, giờ không còn cách nào…'

Nói xong, dao nhọn loé ra hàn quang nhằm cổ cô hung hăng đâm tới…

Khi Lục Niệm lái xe đuổi đến nơi, chỉ thấy bóng người mảnh khảnh lẻ loi ngồi xổm nơi ven đường như đứa trẻ quên đường về.

Ven đường đậu một chiếc xe bánh mỳ, một người nam nhân nằm úp trên vô lăng, khoá quần bị kéo xuống, nam căn bị cắt mất.

Kỳ lạ là nơi nam căn bị cắt không hề có chút máu nào.

Lục Niệm hờ hững nhìn lướt qua thi thể, ôm Ngu Nghiên lên xe chở cô về.

Dọc đường đi, Lục Niệm không hề nói gì, thậm chí khi về tới nhà vẫn không thèm để ý tới cô.

Cô biết hắn đang tức giận.

Cô rầu rĩ tựa đầu vào giường, thưởng thức dao nhọn trong tay.

Đợi đến khi Lục niệm bước vào phòng, Ngu Nghiên đột ngột ném con dao trong tay. Dao nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay hắn.

Ngu Nghiên đi đến trước mặt Lục Niệm, ôm lấy hắn, mặt ghé vào ngực hắn:' Có phải anh đã sớm biết em rất am hiểu dùng dao?'

Lục Niệm đanh mặt lại:' Anh không cho phép em chạm vào cái đó của kẻ khác.'

Ngu Nghiên giờ mới chú ý đến thau nước hắn bưng theo vào phòng.

' Thật là…' Ngu Nghiên cười giận, đồng thời rút dao ra. Nhất thời máu chảy đầm đìa.

Trong chớp mắt, cô đẩy ngã Lục Niệm xuống giường, cưỡi lên người hắn.

' Em ghét nhất là mùi máu, nhưng máu của anh em rất thích.' Cô vươn lưỡi liếʍ máu vương trên dao. ' Chúng ta tiếp tục đi, lần này em muốn ở trên.'

[Tù Nữ] Phân Tích Toàn Văn

1. Nữ chủ am hiểu sử dụng dao, tên sát nhân cũng vậy -> hé lộ nữ chủ có khả năng là tên sát nhân hàng loạt

2. Khi Kỷ Lâm bị móc mắt, không phải do hung thủ ra tay thất bại, mà do có kẻ bắt chước thủ pháp của nữ chủ.

3. Nam chủ đã sớm biết nữ chủ gϊếŧ người, thậm chí còn âm thầm trợ giúp

4. Trạch nam gϊếŧ Kỷ Lâm cùng với một cô gái khác, còn muốn gϊếŧ nữ chủ. Nam chủ vì sự an toàn của cô mới nhốt cô lại.

5. Nam chủ cũng là biếи ŧɦái không thể nghi ngờ.

6. Tài dùng dao của nữ chủ nam chủ cùng trạch nam không đấu lại.

7. Kết cục đương nhiên là nữ chủ cũng thích nam chủ, hai người tương thân tương ái.

Phần này thật sự là sủng văn~~~~

HOÀN

Cuối cùng cũng hoàn bộ đầu tiên. Cám ơn mọi người đã theo dõi nha.