[Tù Nữ] Chương 3: Lao Tù

' Tỉnh?' Hắn nhìn lông mi đang rung nhè nhẹ của cô, thản nhiên hỏi.

Ngu Nghiên bị phát hiện đang vờ ngủ ảo não dựa vào đầu giường, không muốn quan tâm đến hắn.

Lúc cô ngồi dậy dây xích sắt trên cổ tay va chạm phát ra tiếng như đang cười nhạo cô.

Liếc mắt nhìn bốn phía căn phòng, mọi vật nhọn đều bị cất đi, chỉ còn vài đồ gia dụng đơn giản.

Ngu Nghiên ngoan ngoãn để hắn lau mặt, cơm nấu thơm nức trước mặt nhưng dù thế nào cô cũng không chịu hé miệng ăn.

' Không hợp khẩu vị?'

Lục Niệm trở lại nhà bếp làm cho Ngu Nghiên một phần cơm chiên. Ngu Nghiên vẫn không nhúc nhích.

Cạch một tiếng, đĩa cơm bị đặt xuống đầu giường, hai người không tiếng động giằng co.

Lục Niệm thâm trầm nhìn cô:' Hiện tại đối với em bên ngoài rất nguy hiểm.'

Giọng của hắn nhu hoà mười phần, như đang kiên nhẫn dỗ dành đứa bé ngoan cố.

Thấy Ngu Nghiên không lên tiếng, Lục Niệm nheo mắt lại, gắp một miếng thịt bò nâng cằm cô lên, môi mỏng áp lên đôi môi đang mím chặt.

Ngu Nghiên bị trói buộc không thể chống cự, chỉ đành mặc hắn tiến quân thần tốc mà nuốt miếng thịt xuống.

Hai tay Lục Niệm cứng rắn như xiềng xích không thể phá nổi, ôm lấy vòng eo đang vặn vẹo, vành tai tóc mai chạm nhau đến khi cô không còn sức lực chống cự.

Hắn liếʍ bờ môi mềm mọng, dần dần cảm thấy không thoả mãn mà cắn nhẹ vào cái lưỡi đang giãy dụa.

' Ưʍ..ưʍ.' Ngu Nghiên vừa đau vừa tê dại, cả người không tự giác được mà run rẩy.

Đối phương chiếm đoạt càng lúc càng mạnh, cô vậy mà cảm nhận được mùi máu ghê tởm. Lý trí của cô như bị đánh mất, rối loạn đến mức thần trí không rõ ràng.

Thật lâu sau, môi Lục Niệm mới dời xuống, hôn lên vùng cổ trắng như tuyết, dùng răng cắn nút áo đầu tiên.

Ngu Nghiên bị hành động này làm cho kinh hãi, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Lục Niệm vươn đầu lưỡi liếʍ khe rãnh sâu, sau đó ngoài ý muốn buông cô ra.

Hắn đánh giá biểu cảm của cô, đùa cợt nở nụ cười:' Sợ cái gì, anh cũng không có ăn em.'

Ngu Nghiên phẫn hận trừng mắt nhìn hắn.

Lục Niệm lại cầm đĩa cơm lên, xúc một chút đút cho cô:' Ngoan ngoãn ăn hết. Không lẽ em muốn anh dùng cách vừa rồi đút cho em?'

Dứt lời, hắn liến khoé môi.

Trong lòng Ngu Nghiên kinh hoảng, miễn cưỡng há miệng.

Không thể không thừa nhận, tài nấu nướng của hắn thật sự rất tốt, đĩa cơm rất nhanh đã thấy đáy.

Lục Niệm nhìn chằm chằm cô ăn xong, khoé miệng nở nụ cười thoả mãn.

Ngu Nghiên mất tự nhiên dời tầm mắt.

Nếu có thể trốn thoát, cô nhất định không bỏ qua cho hắn.

Buổi tối hôm đó, Ngu Nghiên vừa muốn ngủ thϊếp đi, phần mệm bên cạnh đột nhiên trầm xuống, kẻ đáng giận đó vững vàng nằm cạnh cô.

' Cút!' Lúc này Ngu Nghiên không thể nhịn được nữa mà chửi rủa ra tiếng.

' Không có giường khác.' Lục Niệm bất đắc dĩ thở dài.

' Ngủ sofa!' Ngu Nghiên nghiến răng nghiến lợi.

' Ngủ không quen.' Hắn thản nhiên nói.

Ngu Nghiên tức sắp chết, lại không thể cãi lại, cứng nhắc xoay lưng về phía hắn, mãi vẫn không ngủ được.

May mắn là hắn chỉ nằm cạnh cô, không có hành động gì khác.

Hơn mười hai giờ, Ngu Nghiên buông lỏng cảnh giác, dần dần cảm thấy mệt mỏi mơ màng ngủ thϊếp đi.

Một cánh tay thon dài duỗi về phía cô, ôm chặt vòng eo tinh tế, hơi thở nóng rực phả vào vành tai, khiến Ngu Nghiên đang ngủ say bừng tỉnh.

Ngu Nghiên mê man mở mắt, xung quanh bị bóng tối bao trùm không một tia sáng, chỉ mơ hồ nhìn thấy có người đè lên cô, đem cô giam cầm trong lòng, như con rắn quấn lấy cô.

Lần này, trốn không thoát.

Bị căng thẳng cả ngày, Ngu Nghiên mệt mỏi không còn sức dãy dụa, quần áo trên người bị cởi xuống không còn một mảnh, da thịt trắng ngần lộ ra.

Khi hắn tiến vào, cơ thể như bị xé rách thành hai nửa, đau đến nỗi khoé mắt cô đẫm nước.

Hắn thương tiếc hôn lên mặt cô, sau đó vẫn tiếp tục.

Thở dốc, dây dưa, va chạm không ngừng nghỉ.

Đêm đó, cô mất lần đầu tiên với một chàng trai xa lạ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Ngu Nghiên cảm thấy cả người đau nhức, tức giận co lại một góc trên giường.

Tâm trạng kẻ nào đó càng tốt thêm, kéo chăn bông cô quấn trên người ra, giống như đang đùa nghịch món đồ chơi yêu thích, mặc cho cô bộ đồ màu trắng.

' Đau lắm đúng không?' Hắn hôn lên khoé miệng cô. ' Không dối gì em, tối hôm qua cũng là lần đầu tiên của anh. Anh cũng rất đau.'

Đáy lòng Ngu Nghiên hơi rung động, xấu hổ cúi đầu xuống, trên mặt không có biểu tình gì.

Lục Niệm tâm tình vui vẻ đứng dậy, như khıêυ khí©h mà huýt sáo một tiếng, ra khỏi phòng làm bữa sáng cho cô.

Sau khi hai người phát sinh quan hệ, bầu không khí trở nên quái dị hơn.

Lục Niệm quan tâm đến cô cường ngạnh quá mức, Ngu Nghiên dù không muốn cũng hết cách.

Giống như câu nói, phản kháng không được thì ngoan ngoãn hưởng thụ.

Nhưng điều căm phẫn nhất là, mỗi đên cô đều bị đùa bỡn rất lâu.

Công việc của Lục Niệm vô cùng nhàn hạ, như là giám đốc công ty, chỉ cần trao đổi công việc với nhân viên qua điện thoại, thời gian ở cùng với Ngu Nghiên vô cùng tự do.

Ngẫu nhiên sẽ có chuyện quan trọng cần hắn đích thân đi xử lý, lúc đó hắn sẽ đưa cô vài quyển sách hoặc mở TV, để Ngu Nghiên không buồn chán.

Nhưng thiết bị liên lạc như điện thoại sẽ không để lại.

Đến một ngày Ngu Nghiên đọc tờ báo địa phương, trên đề báo là thông tin gϊếŧ người mới nhất.

Sau khi Kỷ Lâm bị móc mắt, lại có thêm một cô gái khác nữa. Cũng như Kỷ Lâm, bị móc mắt, gương mặt dính đầy máu. ( theo bản gốc là ' bị làm bẩn ' nhưng Ngu Nghiên vốn sợ máu nên tớ để thế nhé.)

Ngu Nghiên đem tờ báo vo thành một cục vứt vào thùng rác.

Thì ra Lục Niệm nói bên ngoài nguy hiểm là cái này.

Hừ…