Chương 14: Anh vẫn luôn ngu ngốc

Từ Nghiên tuy rằng trong lòng ngọt như mật, có thể tưởng tượng được bộ dạng cười thật ngốc nghếch của hắn, lại không đồng ý đáp ứng hắn đơn giản như vậy.

Cô hừ một tiếng, “Mạc Quân Lâm, cậu cảm thấy tôi sẽ cùng một tên đàn ông suốt ngày vươn ma trải kết giao sao? Nếu tôi đáp ứng cậu, chẳng phải là từ đầu đến chân đều bị cậu ăn sạch sẽ?

Mạc Quân Lâm: “……”

Đó là đương nhiên! Hắn thích cô thích đến muốn điên luôn rồi, sao có thể không chạm vào cô?

Hắn thật sự không cách nào trái lương tâm nói ra mình sẽ không động cô, tức khắc ngây ngốc thất thần.

Hắn thật lâu không đáp, Từ Nghiên nóng nảy, “Cậu như thế nào không nói lời nào a?”

Mạc Quân Lâm lại đột nhiên đem cô ôm đến càng chặt, chặt như muốn đem cô khảm vào trong l*иg ngực mình, chặt đến mức Từ Nghiên thở không nổi! Hắn mới rầu rĩ nói, “Nghiên Nghiên, nếu là cùng em kết giao lại không thể đυ.ng vào em, anh mới không cần…… Anh muốn hôn em, muốn ôm em, sờ em, anh làm không được việc không được chạm vào em……”

Này sắc lang! Từ Nghiên nghe vậy vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nâng lên chân, nghiến răng, hung hăng giẫm vào chân hắn, “Cái tên ngu ngốc này!”

Cô dẫm rất mạnh, rất tàn nhẫn, Mạc Quân Lâm chân bị dẫm thật sự đau, lại chịu đựng không rút ra, mặc cho cô dẫm, chỉ là thanh âm của hắn trở nên càng thêm ủy khuất, “Ân, đối với em, anh vẫn luôn là ngu ngốc……”

Từ Nghiên thật là bị hắn làm cho không biết giận, khó được hung dữ một lần, không chút suy nghĩ oán hận hỏi, “Mạc Quân Lâm! Cậu rốt cuộc muốn tôi làm bạn gái cậu hay không?”

“Muốn! Anh đương nhiên muốn! Anh chỉ cần em gật đầu một cái! Nghiên Nghiên, trừ em ra anh chưa bao giờ có thích qua những người khác. Anh quá khứ, hiện tại, tương lai chỉ có em! Sẽ không có người khác!”

Hắn nói như vậy, rất khẩn thiết, nghe được Từ Nghiên tâm lại mềm, cô đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Được rồi, cậu trước buông tôi ra, tôi bị cậu ôm đến khó chịu……”

“…… Vậy em là nguyện ý làm bạn gái anh sao?”

“Ân.” Cô hàm chứa ngượng ngùng gật gật đầu.

“Anh có thể thân thiết…… Có thể ôm em sao?”

“Tôi không biết, cậu đừng hỏi tôi!” Từ Nghiên xấu hổ đến muốn chết, rõ ràng hiện tại đã bị hắn ôm chặt muốn chết, hắn còn hỏi cái gì a!

Từ Nghiên thân thể bỗng nhiên đã bị hắn xoay qua, hắn cúi đầu, trán chống lên cái trán bóng loáng của cô, một đôi mắt sáng nóng đến kinh người, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, ánh mắt kia nóng bỏng phảng phất có thể xuyên thấu linh hồn của cô, hắn mở miệng, thấp giọng tiếng nói nói, “Nghiên Nghiên, thật tốt, em rốt cục là của anh…… Anh sẽ cả đời đối với em thật tốt, anh sẽ bảo vệ em, yêu quý em, vĩnh viễn sẽ không phản bội em.”

Khi hắn nói những lời này, con ngươi chăm chú giống ảnh ngược của dải ngân hà, bên trong tình cảm thâm trầm khiến cô không thể hô hấp, cô không tự chủ được nhìn lại hắn, ánh mắt chạm vào nhau, có cái gì ấm áp cảm giác chảy vào trong cơ thể, dần dần trướng đầy ngực cô, không chỉ như thế, ngay cả xương cốt khe hở đều bị ánh mắt thâm tình của hắn bỏ thêm vào, căng ra, khiến cô rung động như không thể là chính mình.

***

Hôm sau, làm người yêu lần đầu tiên hẹn hò, bọn họ đi xem phim.

Thời tiết nóng nực, ẩm ướt oi bức, thái dương thật sự quá độc, đứng ở bên ngoài không đến ba phút là có thể chảy ra một thân mồ hôi, rạp chiếu phim thật sự là nơi hẹn hò thích hợp nhất.

Lần này hai người chọn một bộ phim tình yêu, phong cách trẻ trung tươi mát, cốt truyện trừ bỏ dắt tay chính là nụ hôn nhẹ nhàng.

Nhưng khi xem phim, Từ Nghiên vẫn luôn khẩn trương, không phải bởi vì cốt truyện, cốt truyện rất đơn giản! Cô là khẩn trương tên con trai bên người có thể hay không vươn móng vuốt sói với cô……

Nhưng mà, hắn cái gì cũng chưa làm, quy quy củ củ đem hai tay thu ở trên đùi mình, thậm chí cũng chưa một lần lướt qua ghế dựa nắm tay cô.

Khi xem xong, cô ngược lại có một chút cô đơn, nhận thấy được tâm tình của mình, mặt cô lại đỏ hồng…… Thật là, cô đang chờ mong cái gì a, hắn quy củ không phải hợp tâm ý mình sao!

“Nghiên Nghiên, anh buổi chiều có chút việc, trước đưa em về nhà.” Mới rời đi rạp chiếu phim, Mạc Quân Lâm liền mang theo xin lỗi nói.

Từ Nghiên không nghĩ can thiệp quá nhiều, không hỏi là chuyện gì, miệng nói đồng ý nhưng vẻ mặt lại rầu rĩ…… Còn không phải là nửa ngày không thấy được mặt, cô như thế nào liền cảm thấy khổ sở như vậy?

Rõ ràng trước kia khi cùng Lý Húc kết giao cô cũng sẽ không dễ dàng lo được lo mất như vậy……

Chủ nhật, Mạc Quân Lâm sáng sớm liền tới tìm cô, Từ Nghiên nghe thấy mẹ gọi ra, nói là Quân Lâm tới, ở trong phòng trái tim cô lập tức hưng phấn đến nhảy dựng lên.

Mới vừa rời giường mặt cô còn đỏ bừng, đáng yêu giống như quả táo nhỏ, Mạc Quân Lâm vừa thấy liền nghĩ muốn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nộn nộn của cô vài cái, ngón tay đặt bên chân không khỏi nhẹ động vài cái.

“Anh chờ em một chút, lập tức xong ngay!” Cô còn mặc quần áo ở nhà đơn giản, cùng hắn chào hỏi lại chạy nhanh trở về phòng thay đổi.

Từ mẹ đối với hành động ngày hôm qua hắn sớm liền đưa Từ Nghiên trở về cảm thấy thực vừa lòng, nhưng cũng quá sớm, vì thế bà nói, “Quân Lâm a, mang Nghiên Nghiên đi ra ngoài chơi không cần về về như vậy đâu, buổi chiều chạng vạng về nhà là được.”

“Dì à, cháu hôm nay muốn đưa Nghiên Nghiên đi tham quan phòng tranh mới khai trương, xe đi mất một tiếng rưỡi, hôm nay khả năng tương đối muộn.”

“Không sao không sao! Phòng tranh a, tốt tốt tốt, đi hấp thu hơi thở nghệ thuật nhiều một chút!”

Từ Nghiên tối hôm qua đã sớm nghĩ hôm nay mặc gì, cô mặc một áo sơ mi tay áo chiffon có hình con bướm, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, váy dài màu trắng phiêu dật, mặt trên điểm xuyết mấy con bướm sắc thái rực rỡ, cô ở trước gương quay qua một vòng, làn váy xinh đẹp khiến mắt cá chân như ẩn như hiện.

Cô hàm chứa ý cười đi ra cửa phòng, Mạc Quân Lâm vừa nhìn thấy cô xinh đẹp như nàng tiên mười phần trang nhã, ánh mắt lập tức tỏa sáng, nhịn không được bật thốt khen ngợi, “Nghiên Nghiên, em hôm nay thật xinh đẹp!”

Thấy con gái nhà mình mới nghe xong một câu khen ngợi nháy mắt liền đỏ mặt gục đầu xuống, Từ mẹ cười nói, “Ai, Nghiên Nghiên của chúng ta mặc cái gì cũng đều xinh đẹp, cháu nói có phải hay không?”

Từ mẹ vừa hỏi, đổi lại Mạc Quân Lâm đỏ mặt, nhỏ giọng ‘ ân ’ một tiếng.

Trong nháy mắt, hai người ở trước mặt Từ mẹ xấu hổ cực kỳ, 2 đôi mắt chạm phải lẫn nhau, liền ngượng ngùng từng người rũ xuống.

Mạc Quân Lâm đứng dậy nói, “Dì, chúng cháu đi đây!”

“Tốt, tốt, tốt, ra cửa đi, đi an toàn a!”

“Vâng, cháu sẽ chiếu cố Nghiên Nghiên thật tốt!”

Khi ra cửa, Mạc Quân Lâm thực tự nhiên dắt tay Từ Nghiên, Từ mẹ khóe mắt chú ý tới, lén lút giơ lên khóe miệng, bà thấy biểu hiện của hai người hôm nay, hơn nữa còn có động tác này, trong lòng biết rõ ràng, hai đứa nhỏ khẳng định đã đem lời nói ra, chính thức ở bên nhau.

Bà gật đầu, đem Ngiên Nghiên giao cho Quân Lâm bà nhìn từ nhỏ đến lớn, bà rất yên tâm.