Chương 15: Em khẩn trương cái gì?

Hai người lên xe bus đi, đường xá có điểm xa, trên xe có vẻ mệt mỏi, ở trên xe bọn họ cùng nhìn ngắm phong cảnh, trò chuyện, rất thích thú, Mạc Quân Lâm hỏi Từ Nghiên muốn điền học khoa gì liền thay cô phân tích, bất tri bất giác đã đến nơi, hoàn toàn không chú ý đã qua hơn một giờ.

Chỗ xe dừng vừa đúng bến xe bus, vừa lúc trên đó có dán tờ quảng cáo khai trương phòng tranh, hai người xem kỹ giới thiệu, không nghĩ tới đột nhiên trời mưa.

Giọt mưa xôn xao, nháy mắt tựa như vòi hoa sen mở ra, từ không trung rơi xuống.

“Em có mang dù sao?” Mạc Quân Lâm hỏi.

“Không có……”

“Anh cũng không có.” Hắn ngẩng đầu nhìn mưa trên không trung, “Đại khái là trận mưa nhỏ thôi, chúng ta nghỉ ở đây một chút.”

Thời gian còn sớm, trạm dừng này chỉ có một hai chuyến xe buýt, đều là mỗi giờ một chuyến, lúc này tại trạm dừng chỉ có hai người họ.

Chung quanh thực trống trải, không thấy bóng người, trong trạm có ghế dựa, Mạc Quân Lâm lôi kéo cô ngồi xuống, hai người vai kề vai, bên tai trừ bỏ tiếng mưa rơi rả rích cũng chỉ có tiếng hít thở của lẫn nhau, khiến Từ Nghiên nháy mắt nhớ tới lần đó ở công viên họ triền miên hôn, hô hấp không khỏi nhanh hơn một ít.

“Nghiên Nghiên, khẩn trương sao?” Hắn đột nhiên hỏi, ở trong trạm yên tĩnh cùng tiếng mưa rơi, tiếng nói của hắn càng nhỏ, mang theo điểm ái muội khó có thể miêu tả.

Từ Nghiên hoảng sợ, sợ bị hắn nhìn thấu, vội vàng hoảng loạn phủ nhận, “Không, không có a……”

Hắn thấp thấp cười ra tiếng, “Ngày hôm qua khi xem phim em cũng rất khẩn trương.”

M

ặt cô nóng lên, nguyên lai hắn đều phát hiện…… Khóe miệng cô nhẹ nhàng mấp máy hai cái, không có cách nào giải thích, xấu hổ đến nói không nên lời.

“Em đang khẩn trương cái gì?”

“Em, em……”

Tay hắn bỗng nhiên cần lấy bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại, tiếng nói nhỏ nhẹ ôn nhu hỏi, “Em sợ anh sao?”

Cô giương mắt nhìn hắn, ánh mắt đen chớp động của hắn giống như một hồ nước sâu thẳm, như có một lực hấp dẫn thần bí, khiến cô không tự chủ được mà bị hút vào……

“Em, không sợ……” Cô nhìn hắn, lắp bắp nói.

“Không sợ sao…… Vậy vì sao lại khẩn trương?” Hắn cúi đầu tới gần gương mặt cô, đôi mắt đen nhánh cực gần mắt cô.

“Em……”

Cô mới mở miệng nói một chữ, đôi môi mỏng của hắn liền nhẹ nhàng chạm chạm khóe môi cô, sự ấm áp ngọt ngào đi theo hắn lập tức bao phủ cô, trong cổ họng hắn phát ra tiếng than nhẹ, nhỏ giọng nói, “Không phải sợ, đó là chờ mong?”

Hắn tiếng nói hơi khàn, “Nghiên Nghiên…… Muốn anh chạm vào em?”

Từ Nghiên ngây ngốc.

Đúng vậy, cô rõ ràng sợ hắn làm bậy, nhưng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ phải trả lời là không sợ? Chẳng lẽ cô…… Trong lòng thật sự chờ mong hắn đối với mình làm chuyện gì? Tưởng tượng đến khả năng này, cô cảm thấy thẹn đến trái tim nhảy nhót, ánh mắt nhấp nháy nhấp nháy, khuôn mặt nhỏ thẹn thùng trải rộng mây đỏ, như thế nào sẽ, cô như thế nào sẽ?

Hắn đột nhiên cúi đầu, nghiêng đầu tới gần cô.

Trong tiếng mưa rơi róc rách, Từ Nghiên giật mình trừng lớn hai tròng mắt, trong nháy mắt cô nghe không được bất kỳ âm thanh gì, bởi vì lực chú ý đều bị lửa nóng trên môi hấp dẫn lấy.

Bên cạnh chàng trai đột nhiên ôm lấy eo cô, bàn tay to trụ lấy mặt cô, không cho cô cơ hội chạy thoát, dùng miệng hắn bao phủ cái miệng nhỏ của cô.

“Ngô……” Cô chỉ phát ra một tiếng kêu rên, những âm thanh muốn thốt ra còn lại đều bị chàng trai nhanh chóng nuốt vào bụng.

Cánh môi hắn trằn trọc nghiền áp ôn nhu đến cực điểm, nhưng cố định mặt mình lại cường thế như vậy, Từ Nghiên bị hắn hơi thở nóng bỏng cường ngạnh của hắn bao lấy, còn bị môi lưỡi hắn khıêυ khí©h làm cho mềm nhũn.

Trong đầu không hiện lên ý muốn giãy giụa, thân thể cũng đã giương cờ đầu hàng, chìm đắm trong nụ hôn triền miên của hắn.

Hắn vươn đầu lưỡi, liếʍ cánh môi cô mỗi một tấc, thấp thấp nỉ non, “Nghiên Nghiên, em thật ngọt, thật mềm……” Hắn nghĩ, hắn muốn đem thơm ngọt của cô tất cả đều ăn đi……

Tay hắn trừ bỏ cố định eo cùng mặt cô, không có ở trên người cô dao động, phi thường ngoan ngoãn, nhưng chỉ là hôn môi liền đủ kí©h thí©ɧ Từ Nghiên.

Môi răng tê dại khiến trong cơ thể cô nổi lên cảm giác kỳ dị, hạt giống tên là du͙© vọиɠ bị hắn dễ dàng dùng một nụ hôn ủ chín, ở sâu trong cơ thể cô gọi ra dòng nhiệt lưu dâʍ đãиɠ không biết xấu hổ, tích tụ tại cái miệng nhỏ kia chảy ra ngoài.

Trời mưa bao lâu, hai người liền hôn bao lâu, đến khi chỉ còn tích táp nước mưa từ trên mái trạm nhỏ giọt xuống tích thành một bãi nước bùn, giữa chân Từ Nghiên cũng giống như có mưa lớn, ướt đến rối tinh rối mù, lầy lội không chịu được.

Cô đỏ mặt, trong lòng có một cỗ khát vọng, muốn hắn giống trước kia hai lần dùng tay âu yếm nơi riêng tư, muốn hắn ngón tay thon dài nhẹ xoa hoa môi mẫn cảm, muốn hắn xoa xoa nhụy hoa nhỏ của mình, muốn hắn đem ngón tay……cho vào!

Cô bị chính ý tưởng dâʍ đãиɠ của mình làm trái tim loạn nhảy, cô nói cho chính mình không được nghĩ loạn, nhưng hạ thể lại ngăn không được cảm giác hư không tê ngứa, kêu cô khó có thể nhẫn nại.

Mạc Quân Lâm buông ra cái miệng nhỏ, dùng lòng bàn tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp, nhìn cô bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn đến mơ mơ màng màng, thích đến không tưởng, hắn cũng nghĩ muốn thỏa mãn nàng…… Nhưng nơi này một chút che đậy đều không có, hắn cũng không thể làm cô bị người khác nhìn đi.

“Nghiên Nghiên, hết mưa rồi, chúng ta đi thôi.” Hắn dắt tay cô, nhìn cô đứng lên bước chân mềm nhũn, lại ôm sát eo đỡ cô.

Từ Nghiên mặt đỏ giống như quả cà chua, không cự tuyệt hắn đỡ, hơn nữa cô không chỉ bị hôn mềm, giữa chân càng là ướt dầm dề khó chịu, đi một bước liền cọ một chút, bị dính tới dính lui, cảm giác này khiến cô quá thẹn!

Mạc Quân Lâm đi không lâu, tới phòng tranh trước tiên liền mang cô đi nhà vệ sinh, “Anh ở bên ngoài chờ em.”

Từ Nghiên đỏ mặt ‘ ân ’ một tiếng, liền chạy nhanh đi vào, cô đóng cửa lại, ngượng ngùng cởϊ qυầи lót bị ướt, lấy khăn giấy xoa hạ thể của mình.

Xử lý xong, cô nhìn qυầи ɭóŧ bị ướt dường như không biết nên làm thế nào cho phải, không thể lại mặc vào nữa? Ẩm ướt dính dính, quá khó mặc rồi!

Cô nghĩ nghĩ, dùng sức vắt khô sau bỏ vào túi, còn may hôm nay mặc váy dài, hẳn là sẽ không có người phát hiện cô không có mặc qυầи ɭóŧ đi……

Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, cùng Mạc Quân Lâm mua vé đi vào tham quan, đi lại nhiều khiến giữa chân lạnh căm căm, cô xấu hổ muốn chết, xấu hổ đến trong lòng vẫn luôn ở trong trạng thái khẩn trương, còn may hai người dạo từ nãy cũng chưa gặp được người nào, đại khái là còn mới, chưa có danh tiếng.

Nhưng phòng tranh này thật xinh đẹp, không chỉ có một ít triển lãm mới mẻ, rất nhiều địa phương đều kết hợp cả một vườn nghệ thuật, tạo cảnh xinh đẹp, đi đến một chỗ có cây cối rậm rạp che lấp hành lang nối góc chết kia, eo cô căng thẳng, bỗng nhiên bị chàng trai phía sau nóng như lửa ôm cô giam vào trong l*иg ngực.

Hơi thở ấm áp phả vào sau tai, môi dán ở sau cổ cô hôn lên, thanh âm thấp thấp, hỏi, “Em……có phải hay không không mặc qυầи ɭóŧ?”