Chương 13: Cậu là của tôi!

Cô hoảng loạn nhìn chung quanh, phát hiện phía sau bụi hoa loáng thoáng có hai bóng người. Cách bụi hoa rậm rạp, bọn họ nhìn không tới nơi này…… Nói cách khác cô cùng Mạc Quân Lâm hôn môi không bị trực tiếp gặp được.

Từ Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi cô thật sự sợ tới mức trái tim muốn nhảy ra ngoài!

Mạc Quân Lâm bị Từ Nghiên đẩy ra sau, khóe miệng nhấp lên, hắn cả người ngập đầy dục hỏa, nhưng cô sẽ không cho phép mình lại tiếp tục thân mật hơn nữa…… Cũng không thể hôn cô, vậy hắn muốn ôm!

Eo lại bị người ôm trở về, Từ Nghiên dùng sức đẩy đẩy cánh tay thô tráng đặt ở trên eo, nhưng hắn chính là không chịu buông tay, cô xoay đầu, nước mắt ngập quanh hốc mắt bộ dạng ngượng ngùng, giận trừng mắt liếc hắn một cái…… Đều do hắn không tốt! Rõ như ban ngày, hắn lung tung rối loạn liền hôn lên, cũng không nghĩ nơi này là công viên người đến người đi! Hiện tại cư nhiên còn dám đối với cô vừa kéo vừa ôm!

Mạc Quân Lâm bị trừng đến ủy khuất cực kỳ, miệng nhấp khởi bẹp bẹp…… Vị trí này hắn đã chọn qua, góc chết, râm mát, không dễ dàng có người đi qua, nào biết đâu rằng bây giờ lại bị người khác quấy rầy? Lại còn có thể trùng hợp như vậy, cư nhiên là Lý Húc……

Từ Nghiên cũng không có tâm tư so đo hành động ôm cô bá đạo của hắn, cô gái sau bụi hoa vừa lên tiếng nói, tâm tư của cô đã bị thu hút đi.

Nghe thanh âm, đuổi theo Lý Húc lại là Chu Vân Tư kia, chỗ này rất kín, Từ Nghiên có thể nhìn thấy cô ta khẩn trương lôi kéo vạt áo Lý Húc vạt áo, vốn dĩ tiếng la có điểm lớn, bỗng nhiên liền biến thành nghẹn ngào khóc nức nở……

"Lý Húc, làm đều đã làm, anh đây là không muốn phụ trách?"

Từ Nghiên chấn động, khi đó cô không có can đảm hỏi đến việc này, trong lòng cũng là bán tín bán nghi, này sẽ nói cái gì đều phải nói cho rõ ràng!

Lý Húc tràn đầy không kiên nhẫn muốn ném cô ta ra, lại ném không xong, hắn phiền lòng bực tức nói: "Tôi đã làm cái gì, tôi đối với cô đã làm cái gì? Tôi đã sớm cùng cô nói, tôi là uống say! Nhưng tôi không tin tôi say liền sẽ làm cái gì với cô! Tóm lại tôi không có một chút ấn tượng, từ đầu tới đuôi đều là lời nói từ phía cô!"

"Anh như thế nào có thể như vậy, em thật sự đem lần đầu tiên cho anh, anh hiện tại không phải cùng Từ Nghiên chia tay sao? Đã như vậy tại sao còn không chịu đến với em? Em so Từ Nghiên xinh đẹp hơn, so với cô ta còn thích anh hơn, anh nói anh rốt cuộc không thích em ở điểm nào?"

"Chỉ bằng cô nói chuyện bậy bạ hại Nghiên Nghiên cùng tôi chia tay, tôi chỉ hận không thể gϊếŧ chết cô! Thích sao? Cô nằm mơ! Tôi thật hận chính mình trước kia không cùng cô giữ khoảng cách, cô chính là một nữ nhân tâm địa rắn rết!"

"Anh lại có thể xem em là người như vậy sao? Em chỉ là thích anh…… Chỉ là thích anh mà thôi a……!"

"Đủ rồi, cô câm miệng, cô thích tôi tôi cũng không thể chấp nhận! Đừng lại giả vờ có vấn đề khiến đám bạn của cô gọi tôi ra, tôi bây giờ liền cùng cô nói rõ ràng, tôi cùng cô về sau không có quan hệ!"

Lý Húc hung hăng ném tay Chu Vân Tư ra, cô ta còn muốn tiến lên bắt lấy, Lý Húc lại đẩy, cô ta phanh một tiếng ngã tại chỗ, nhìn bước chân Lý Húc không ngừng đi xa, cô ta khóc rống hô to, "Lý Húc, anh không cần em, Từ Nghiên cũng sẽ không muốn anh, anh xứng đáng bị như vậy, xứng đáng! Xứng đáng!"

Cô ta khóc đến tê tâm liệt phế, nhưng Lý Húc nhìn như không thấy, thẳng bước nhanh rời đi.

Một lát sau, cô ta mới từ trên mặt đất bò dậy, yên lặng quay đầu rời khỏi.

Từ Nghiên nghe xong đoạn đối thoại này vẫn luôn trầm mặc, bỗng nhiên, Mạc Quân Lâm nắm chặt tay cô kéo cô đứng lên, hắn thấp giọng nói, "Chúng ta về nhà."

Trên đường về nhà, Từ Nghiên vẫn luôn nghĩ chuyện này, cô biết Lý Húc, nói hắn gạt cô khả năng là có, chính là về việc này hắn hình như chưa từng lừa cô, Lý Húc đối đãi người khác chân thành, đối với ai cũng giống nhau…… Cho nên có phát sinh quan hệ hay không, cô tin tưởng Lý Húc nói không nhớ rõ hẳn là thật sự không nhớ rõ, rốt cuộc có hay không hắn cũng không biết.

Mà nhìn hai người nháo thành như vậy, cô cũng nhìn ra Lý Húc đích xác không có cùng Chu Vân Tư kết giao, lúc trước ở WC nghe lén, đại khái chỉ là cô gái kia nói bậy khoe ra……

Nhưng là, cô cùng Lý Húc lại là bởi vì cô ta mà thật sự chia tay.

Rất nhanh, xe liền dừng lại dưới lầu nhà Từ Nghiên. Nhưng Mạc Quân Lâm không có mở cửa, hắn quay đầu, ánh mắt ngóng nhìn nàng.

"Nghiên Nghiên, cậu nghĩ cùng Lý Húc hợp lại sao?" Hắn hỏi, tiếng nói thấp thấp.

Từ Nghiên lắc đầu.

"Vậy cậu……vừa mới suy nghĩ cái gì?"

Cô cắn cắn môi, "Tôi khả năng trách lầm anh ấy……"

"Cho nên cậu tính toán như thế nào làm? Thi xong, Lý Húc nhất định sẽ tìm cậu, hắn muốn cùng cậu hợp lại, cậu sẽ đáp ứng hắn sao?"

Mạc Quân Lâm hỏi liền rũ xuống mi mắt, khóe miệng bẹp bẹp, mặt lộ vẻ ủy khuất.

"……" Cô ngay từ đầu đều lắc đầu, hắn còn không tin!

Kỳ thật vừa rồi nghe được những chuyện đó, trong lòng cô có chút loạn, lại không có cảm xúc gì quá kịch liệt, chia tay xong sớm lại chuẩn bị thi đã hai tháng nên trong lòng cũng phai nhạt, bây giờ lại nghe thấy những việc này, cô phát hiện mặc kệ Lý Húc rốt cuộc có cùng Chu Vân Tư kết giao hay không, đối với cô đều không có quá nhiều ảnh hưởng.

Ngược lại là nhìn đến bộ dáng Mạc Quân Lâm nhấp môi nặng nề hạ xuống, Từ Nghiên đột nhiên giận sôi máu, mới vừa rồi là ai ngạnh ôm nàng hôn môi? Mỗi lần đều như vậy lung tung rối loạn không tuân theo quy củ, nghĩ muốn thân mật liền thân mật, muốn sờ cứ sờ, hắn rốt cuộc đem mình thành cái gì? Còn có cô vừa rồi cũng chưa cự tuyệt hắn hôn, hắn còn không rõ sao?

Từ Nghiên càng nghĩ càng tức, tự mở cửa xe nhảy xuống xe, Mạc Quân Lâm vừa thấy cô như là phát giận chạy ra ngoài, không chút suy nghĩ cũng kéo cửa xe ra, thân thể nhanh nhẹn theo phản xạ từ phía sau mạnh mẽ ôm cô, ôm cực kỳ khẩn trương, như là sợ một khi không cẩn thận buông ra, cô liền sẽ trốn đi.

"Nghiên Nghiên, không cần đáp ứng hắn……"

Hắn tiếng nói thấp thấp, có từ lực chui vào màng tai cô, sau lưng dán lên thân thể như lửa nóng của hắn, thân mình cô bỗng dưng mềm nhũn, tức giận vừa mới dâng lên ngực lập tức giống như quả bóng cao su, trong chớp mắt xẹp xuống.

"…… Cậu dựa vào cái gì kêu tôi không cần đáp ứng?" Cô thanh âm không lớn nói, cũng không biết là vẫn bực tức, hàm chứa ngượng ngùng, có chút ngượng ngùng hỏi, "Mạc Quân Lâm, cậu nói cậu dựa vào cái gì?"

Mạc Quân Lâm không chút nghĩ ngợi liền nói, "Nghiên Nghiên, tôi thích cậu, không ai có thể thích cậu được hơn tôi…… Không phải, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu!"

Hắn nói năng lộn xộn, vừa là thích vừa là yêu, nghe được Từ Nghiên mặt đều đỏ bừng, trái tim nổi trống loạn nhảy bang bang……

Từ Nghiên e lệ nói, "…… Cậu thích tôi thì thế nào, cậu là gì của tôi a?"

"Tôi là, tôi là……" Mạc Quân Lâm nghẹn họng, nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra, nhanh chóng nói, "Nghiên Nghiên, em cùng anh kết giao được không, anh muốn làm bạn trai em!"

Nghe được ba chữ 'bạn trai', Từ Nghiên trong lòng run rẩy, lông mi thật dài chớp động vài cái sau rũ xuống…… Tên ngu ngốc này, rốt cuộc cũng nói đến chuyện chính rồi.