Chương 4

Chiêu Chiêu ở sau lưng ta một tay nắm lấy vai ta, không đợi ta suy nghĩ một lát đã đẩy ta đi ra ngoài.

Ta hít một hơi thật sâu, giống như sắp chết mà vọt tới.

Gã thị vệ trợn mắt há mồm nhìn chăm chú, ta vén váy lên lập tức leo lên trên xe ngựa. Đầu của Hách Liên Phù Tô vừa ló ra khỏi xe đã bị ta kéo mạnh trở về.

Một trận gió rít kèm theo tiếng kêu rên, chơt mọi thứ yên tĩnh trở lại, đôi mắt tinh ranh của hắn tồn tại một tia nghi ngờ.

Lúc nhìn thấy ta đôi mắt hắn dần dần nhếch lên, cơ thể cũng theo đó tựa vào ghế sau. Như thế ta vốn định xấu hổ nhào vào người hắn, nhưng ngược lại thuận thế trượt vào trong lòng ngực hắn.

Nhiệt độ chạm nhau, đối mặt với dung mạo tuyệt trần của mỹ nam trước mặt, ta cố gắng giữ bình tĩnh giơ tay chống ở hai bên hắn, cũng khá khó khăn.

Môi mỏng hắn khẽ mở, cười như không cười mang theo ý trêu chọc: "Lê Tang Tang, mắt ngươi mù rồi à? Đây là xe ngựa của phủ Thuần Vương, không phải xe ngựa Bách Lý công tử của ngươi."

Ta nhẫn nhịn, cắn nhẹ môi dưới, đôi mắt nhuốm lệ, lông mày khẽ nhếch một bộ nhu nhược vẻ mặt đáng thương.

"Thế tử, thực ra... người ta thích là ngươi!"

Hách Liên Phù Tô nghe xong, đầu tiên là có chút sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười thành tiếng.

"Lê Tang Tang, chiêu trò tổn thương người khác như vậy ngươi cũng nghĩ ra được?"

Khoảng cách rất gần, ta có thể nhìn thấy làn da bóng loáng tinh tế trên khuôn mặt hắn, cũng có thể thấy ánh mắt hắn nhìn ta như kẻ ngốc.

Ta tiếp tục nhịn.

Trong đầu ta nhớ lại bức thư tỏ tình mà Chiêu Chiêu viết cho ta.

"Thế tử, thật ra ta đã yêu ngươi ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ đó ta cứ nhớ mãi không quên, mọi việc ta làm đều là để khiến ngươi chú ý, ta cho rằng dùng cách đó có thể đổi lấy một cái nhìn của ngươi."

“Yêu đến mức sâu sắc, ta thực sự không thể chịu đựng được việc tiếp tục đối đầu gay gắt với ngươi như vậy, hôm nay ta sẽ nói ra hết, sẽ nói cho ngươi biết suy nghĩ chân thật nhất trong lòng ta."

"Không cầu thế tử đáp lại, chỉ cầu thế tử cho ta một cơ hội ở bên cạnh người..."

Nói được nửa chừng, ta thực sự không nói tiếp được nữa.

Bởi vì biểu cảm của Hách Liên Phù Tô nứt ra rồi, hắn kinh hoàng đẩy ta ra, lùi lại một chút.

"Lê Tang Tang, ngươi bị quỷ ám rồi à?"

Ta đã nói Chiêu Chiêu là cách này không đáng tin, nếu không phải trước đây kế hoạch theo đuổi Bách Lý Kính Trầm của nàng hữu dụng, ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận kế hoạch ngu xuẩn như vậy!