Chương 3

Hai người chúng ta, có thể nói là như nước với lửa, đều là hai bộ mặt khác nhau trước mặt người khác.

Nhưng mà hiện tại, ngươi nói với ta... người mà ta phải câu dẫn chính là hắn?

Lòng ta như tro tàn, sai người nhanh chóng đi báo cho phụ thân biết có thể đổi người được không, ông lại cho người mang tin gấp đến cho ta.

Không được.

Không chỉ không được, ông còn ra tối hậu thư cho ta, trong vòng ba tháng phải giải quyết xong việc này.

Bởi vì ba tháng nữa ta sẽ tròn mười tám tuổi, nhà bình dân thường đều là 15-16 tuổi đã được gả đi, ta đã quá tuổi, nếu đợi lâu sẽ trở thành bà cô.

Huống hồ cho dù Bách Lý Kính Trầm có ý với ta, nếu không có ân tình kia, thừa tướng đại nhân sao có thể cho ta vào cửa?

Càng đừng nói đến việc làm chính thất, chỉ sợ là thϊếp thất cũng phải tranh giành một trận.

Cho dù lên làm thϊếp thất rồi, thừa tướng đại nhân sao có thể nâng đỡ gia đình của thϊếp thất chứ.

Trong lúc phiền muộn, Chiêu Chiêu mang theo kế hoạch của nàng bước vào phòng, ánh mắt sáng rực nhìn ta uể oải ỉu xìu nằm trên giường.

“Tiểu thư, theo phân tích và nghiên cứu của muội, thế tử Hách Liên tuy rằng hành vi phóng túng, nhưng trong xương cốt lại là một người thuần khiết, đối phó với hắn không thể giống như công tử Bách Lý mà từ từ tấn công, mà phải đánh thẳng vào điểm yếu!”

Ta trợn tròn mắt, dần dần nở nụ cười: “Đánh thẳng vào điểm yếu là như nào?”

Chẳng lẽ khiến cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, không thể cưới được vợ, sau đó… hắc hắc.

Chiêu Chiêu vỗ tay: “Chúng ta trực tiếp đi tỏ tình!”

Nụ cười của ta cứng đờ.

Không phải, ngươi có ổn không vậy?

Ta và Hách Liên Phù Tô ngày thường chỉ mong đối phương ra ngoài bị chó đuổi, ăn cơm bị xương cá mắc vào cổ họng, ngươi bảo ta vừa lên đã bắt lấy người ta tỏ tình?

Khoé miệng ta khẽ nhếch, kéo chăn lên trùm đầu ngủ.

Dù vậy nhưng...

Cuối cùng ta vẫn phải thỏa hiệp với uy quyền của phụ thân cùng với Chiêu Chiêu xúi giục.

Vào một đêm tối trời gió hiu hiu, ta đến gần kỹ viện mà Hách Liên Phù Tô thường đến để theo dõi hắn.

Mấy việc này ta rất giỏi, ngồi ở quán trà đối diện kỹ viện suốt hai canh giờ mà mông cũng không thấy mỏi.

Đêm khuya, trăng rằm treo cao, xe ngựa của Hách Liên Phù Tô chậm rãi đến trước cửa Thính Tuyết Lâu.

Gã thị vệ cúi lưng gõ cửa xe, bên trong khẽ động đậy, Hách Liên Phù Tô dường như đang chuẩn bị đứng dậy.

“Tiểu thư, chính là lúc này! Mau lên!”