Chương 2

Nhưng làm sao ta có thể bỏ mặc bà không màng được?

Dù thế nào, ta cũng muốn sau này bà có thể sống một cuộc đời bình yên.

Vì thế ta cắn răng vác theo hành lý, viện cớ đi chữa bệnh đến kinh thành.

Còn mang theo quân sư của mình, nha hoàn tên là Chiêu Chiêu.

Vừa sáng nay, Chiêu Chiêu như nâng niu bảo vật đưa tay tặng ta một chiếc trâm ngọc, rưng rưng nước mắt, lời nói trào dâng:

“Tiểu thư, ngài không kể ngày đêm một lòng một dạ đi câu dẫn, à không, theo đuổi Bách Lý công tử, cuối cùng cũng đã bước lên bước đầu tiên của thành công!”

Ta cũng vô cùng xúc động, ngắm nghía chiếc trâm ngọc điên cuồng, cảm thán kẻ có tiền quả nhiên khác biệt, chiếc trâm ngọc này ít nhất cũng đáng giá ba trăm lượng bạc.

Tám tháng trời, ta vừa giả vờ tình cờ gặp gỡ, vừa tìm người đuổi gϊếŧ ta để Bách Lý công tử anh hùng cứu mỹ nhân, một lòng một dạ câu dẫn hắn, cuối cùng cũng nhận được tín vật định tình của hắn.

Này còn chưa kịp hâm nóng, ngươi nói ta nhận nhầm người rồi?

Ba ngày nay ta đều đóng cửa không ra ngoài, người của Bách Lý Kính Trầm phái đến đều bị ta đau lòng từ chối.

Người kia là Hách Liên thế tử, chính là con trai của Thuần Vương Hách Liên Phù Tô, cũng là bạn tốt của Bách Lý Kính Trầm.

So với thân phận con trai thừa tướng của Bách Lý Kính Trầm thì càng tôn quý.

Người này tuy cũng có tướng mạo tuấn tú, nhưng lại là một kẻ ăn chơi trác táng.

Đánh người, gây rối, đi Kỹ Viện hạ bút thành văn, cầm kỳ thư hoạ thơ từ ca phú đều dốt đặc.

Hoàn toàn không phải là tài tử mà phụ thân ta nói, càng không phải là công tử thanh cao ôn nhã gì đó.

Cho nên từ trước đến nay ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ là hắn.

Hắn còn từng ở trước mặt Bách Lý Kính Trầm chế giễu ta, nói ta một nữ tử nhà quê lại muốn trèo cao làm phượng hoàng, da mặt dày đuổi theo công tử nhà người ta cũng không biết xấu hổ.

Lúc đó vì muốn giữ ấn tượng tốt trước mặt Bách Lý Kính Trầm, ta nhịn.

Sau đó ta tự mình đi phục kích hắn, đổ một xô nước hôi lên xe ngựa của hắn, nhưng xui xẻo bị bắt quả tang.

Một cuộc tranh cãi gay gắt là điều không thể tránh khỏi, cả hai đều chỉ trích hành vi xấu xa của nhau không thương tiếc.

Sau đó mỗi khi gặp mặt đều là tên bắn lén bay tán loạn, không ai chịu nhường ai.

Chỉ có ở trước mặt Bách Lý Kính Trầm thì mới được yên ổn một chút.

Ta phải giữ bộ dáng mỹ nhân ôn nhu mảnh mai trước mặt Bách Lý Kính Trầm, Bách Lý Kính Trầm nhận mệnh Thuần Vương giám sát đức hạnh của hắn, ai cũng không dám lộ ra bộ mặt thật.