Nghĩ thế, mắt ta đỏ hoe, thì thầm: "Điện hạ, giờ ngài chính là người thân duy nhất của ta."
Chuyện lộn xộn ở phủ Thừa tướng cả kinh thành ai cũng biết, ta vừa nói vậy thì ai cũng có thể hiểu những ngày sống trong phủ, ta đã khó khăn như thế nào.
Bây giờ không ra vẻ đáng thương thì còn đợi đến khi nào nữa?
Vân Cảnh ngẩn ra.
Thật lâu sau hắn mới xoa đầu ta, khẽ than thở.
"Chúng ta đã là phu thê, đương nhiên ta sẽ bảo vệ nàng rồi."
Ta tha thiết đắp chăn cẩn thận cho hắn, lại rơi một giọt nước mắt rồi mím môi cười.
"Điện hạ, ngài tốt quá."
......
Vân Cảnh là Tứ hoàng tử, được phong hào Dực Vương, ta cũng trở thành Dực Vương phi danh chính ngôn thuận.
Những ngày ở trong vương phủ thật sự vui vẻ.
Mỗi sáng ta sẽ tự mình sắc thuốc cho Vân Cảnh, buổi chiều sẽ đọc sách cùng hắn, buổi tối thì làm ấm giường cho hắn... Đương nhiên, ý chỉ ở trên mặt chữ, chỉ là làm ấm đơn thuần thôi.
Sức khỏe hắn không tốt, quanh năm sợ lạnh, bây giờ mới đầu thu đã phải dùng nước nóng.
Mà ta từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, leo cây bắt chim còn không bị ngã, cơ thể khỏe mạnh, nóng như một cái bếp lò.
Vì thế ta tự giác chịu trách nhiệm làm ấm giường cho hắn.
Hầu như hắn sẽ đọc Kinh Thi hoặc là Kinh Phật, sẽ lặng lẽ dựa vào trường kỷ, mặc y phục trắng, tiên khí bay bay.
Tựa như lúc nào cũng có thể biến thành tiên vậy.
Mỗi khi nhìn thấy cảnh đó, ta sẽ cực kỳ có hứng muốn đọc sách.
Mặc dù không trông cậy cơ thể hắn có thể hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng hắn có thể sống lâu bao nhiêu thì ta sẽ được hưởng lạc bấy lâu!
Nhưng Ấu Lan vẫn lo lắng sốt ruột:
"Cứ để vậy cũng không phải là biện pháp! Nếu như tiểu thư có đứa con bên mình, sau này không cần phải lo lắng nữa."
Ta đặt choàng đang khâu cho Vân Cảnh xuống, yên lặng nhìn nàng một cái.
"Điện hạ đối xử với ta tốt như vậy, ta ra yêu cầu đó với hắn có phải không ổn không?"
Đó chẳng phải là làm khó Vân Cảnh sao?
Ấu Lan như sắp khóc.
"Nô tì biết sai rồi!"
Ta gật đầu, còn chưa kịp nói gì thì giọng nói ôn hòa quen thuộc đã vang lên từ phía sau.
"Ngươi nói rất đúng, sai chỗ nào."
???
Ta đứng phắt dậy, xoay người.
"Điện, điện hạ!?"
Vân Cảnh đứng ngoài cửa, mặc xiêm y trắng, mỉm cười.
Hắn dịu dàng hỏi: "Diệu Diệu muốn có con cũng là chuyện hợp tình hợp lý, sao gọi là yêu cầu cao được?"
Ta chợt lạnh gáy.
Trong khoảnh khắc, ta đã bị mê hoặc.
Hả.... Sao lại không?