Chương 4

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng không bao giờ ta dám nói ra.

"Điện hạ?"

Ta đi qua nắm chặt bàn tay hơi lạnh của hắn, trong lòng càng lạnh hơn. Người đàn ông này rốt cuộc đã tới từ lúc nào!

"Ấu Lan không hiểu chuyện, chàng đừng để ý."

Ta đưa tay hắn lên miệng hà hơi, "Chàng tới sao không lên tiếng, đã vào thu rồi, gió lớn, chàng bị cảm thì không tốt đâu."

Ta vừa nói vừa nháy mắt với Ấu Lan: "Còn không mau bưng canh tuyết lê Tứ Xuyên ta hầm cho điện hạ ra đây?"

Ấu Lan chạy nhanh như chớp.

Vân Cảnh ho khan vài tiếng, mặt càng trắng bệch hơn:

"Khụ khụ khụ, Diệu Diệu yên tâm, suy nghĩ trong lòng nàng, bổn vương, khụ, bổn vương nhất định sẽ dốc hết sức... Khụ, khụ khụ...."

Ta: "......"

Này, ngươi đã như thế rồi, cho dù có dốc hết sức thì hình như... Cũng chẳng có hi vọng gì.... Đúng không?

Đương nhiên, nói thế nào thì Tứ hoàng tử tôn quý vẫn là một người đàn ông, nói như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người ta, đương nhiên ta không thể nói được.

Ta chân thành nắm lấy tay hắn.

"Có con với điện hạ đương nhiên là tốt. Nhưng dù thế nào, ở trong lòng Diệu Diệu, điện hạ mới chính là người quan trọng nhất."

Chậc.

Vì cuộc sống không dễ dàng, Diệu Diệu phải diễn thôi.

Lông mi Vân Cảnh khẽ nhúc nhích, con ngươi màu đen tĩnh lặng mà thâm thúy.

Thật lâu sau, hắn chậm rãi mỉm cười: "Diệu Diệu nói phải giữ lời đó."

Ta vội vàng gật đầu.

Phu quân tôn quý của ta, đùi vàng của ta, chỗ dựa của ta, trên đời này tất nhiên không có ai quan trọng hơn chàng rồi!

Mọi người trong vương phủ đều biết ta và Tứ hoàng tử vô cùng ân ái.

Tin tức này dần lan truyền tới phủ Thừa tướng.

Bởi vì vào ngày mừng thọ của cha ta, Vân Cảnh đã đích thân đưa ta về.

Mặc dù cha ta là Thừa tướng nhưng Vân Cảnh dù sao cũng là hoàng tử có phong hào, hắn về cùng ta coi như đã đủ nể mặt ta rồi.

Trong bữa tiệc mừng thọ, sắc mặt Cố Chi Phương rất khó coi.

Cho đến khi mẹ nàng ta là Tưởng thị vô tình cố ý nhắc đến hôn sự giữa nàng ta và Thái tử thì nàng mới lại cười, trong mắt khó giấu vẻ đắc ý.

Đúng vậy, nàng vừa mới đính hôn với Thái tử Vân Minh, là trắc phi của Thái tử.

"Tỷ tỷ và Dực Vương đúng là vợ chồng hòa hợp, khiến cho người ta ghen tị. Nếu sau này muội và Thái tử điện hạ được như vậy thì tốt quá."

Ta buông đũa xuống, cẩn thận suy nghĩ, khó xử hỏi: "Vậy... Thấm Dương quận chúa phải làm sao?"