Chương 2

"Nếu người gả qua đó thì phải thủ... Không không không! Làm sao bây giờ đây?"

Ta an ủi nàng: "Hoàng lệnh không thể cãi lại. Hơn nữa, làm quả phụ sống thủ tiết thì đã sao. Ngươi nghĩ mà xem, chưa biết chừng ta còn chưa gả qua thì người đã chết rồi ấy."

Cố Chi Phương, cũng là em gái cùng cha khác mẹ của ta cười chúc mừng ta:

"Tứ hoàng tử dung mạo tuyệt trần, dịu dàng như ngọc, tương lai chắc chắn sẽ đối xử rất tốt với tỷ. Thật khiến người khác ghen tị mà."

Ta: "Nếu muội ghen tị thì để ta dành vị trí bình thê cho muội nhé?"

Mặt nàng ta lập tức cứng đờ, khép miệng lại.

Nhưng có lẽ Tứ hoàng tử có long khí ở trên người nên vẫn cố gượng được cho đến lúc thành hôn.

Đêm động phòng hoa chúc, ta nhìn người đàn ông suy yếu trước mặt, rơi vào trầm tư.

.... Có phải ta nên đi ngủ luôn không?

Nhưng chưa đợi ta nằm xuống, hắn đã cầm lấy cổ tay ta.

"Từ lâu đã nghe danh của đại tiểu thư, xin đại tiểu thư cho ta được thoải mái."

Ta: "......???"

Ta chần chừ một lúc lâu: "... Tứ điện hạ, thϊếp thì không sao, nhưng thân thể ngài yếu đuối, hay là đêm nay.... Bỏ đi? Giữ gìn cơ thể là quan trọng nhất."

Vân Cảnh trằm mặc một lát, dường như đang nghiến răng.

"...... Ta đang nhắc đến chuyện khắc phu. Ta là người bệnh ốm yếu, mong nàng giúp đỡ."

Ta rất khó xử.

Mặc dù trước kia lúc ở quê ta từng nhiều lần mổ lợn gϊếŧ gà, nhưng gϊếŧ người thì ta chưa làm bao giờ đâu nha!

Hơn nữa vào đêm tân hôn, phu quân lại chết trên giường ta, sau này ta tái giá sẽ khó khăn lắm.

Ta nước mắt lưng tròng nắm lấy tay Vân Cảnh: "Điện hạ sao lại nói vậy? Nếu thần thϊếp đã gả cho ngài thì đương nhiên sẽ ở bên cạnh ngài rồi."

Ánh mắt Vân Cảnh khẽ di chuyển, chợt nở nụ cười nhạt nhẽo.

Ánh nến lay động, người đàn ông này cười trông thật anh tuấn, chỉ là sắc mặt quá tái, giống như một đóa hoa trắng người ta nhìn thấy mà thương.

"Cố đại tiểu thư hiền lành đức độ, đang độ tuổi xuân, sao ta có thể để nàng dâng hiến cả đời cho ta được."

Ta cũng không có ý định chôn cùng hắn: "..."

Ta gằn từng chữ: "Điện hạ, điện hạ mang trong mình may mắn, nhất định có thể khỏe lên."

Ít nhất hãy cho ta một thời gian!

Vất vả lắm mới ra khỏi phủ Thừa tướng, không bị mấy đôi mắt âm u nhìn chằm chằm, hiếm có ngày ta được ung dung tự tại.

Mặc dù Vân Cảnh là con ma ốm, nhưng cũng là con ma ốm của hoàng gia.

Chỉ cần hắn còn sống thì ta vẫn phải nể mặt.

Dựa vào nguyên tắc ôm đùi vàng được ngày nào hay ngày ấy, Vương phi như ta cần phải tận tâm làm tròn bổn phận!

Chỉ cần khiến người đàn ông này vui, tương lai ta được cho ít tiền cũng tốt!