Nghe thế, Cao Dật Linh ở ngoài cửa miệng mở to đến độ có thể nuốt được quả trứng thối: bình màu cam, Xuẩn dược. Sau đó thì thào “Vẫn là đi tới nơi của Ngũ Ca thử vận may”, kéo chân chuồn đi.
Hắn mới vừa đi tới chỗ của Cao Dật Dũng cùng Tố Phi Văn, chợt nghe đến bên trong có tiếng la, tiếng kêu, tiếng ném đồ không ngừng, Cao Dật Dũng không ngừng kêu to hoảng sợ:”Phi Văn, ngươi làm gì? Không cần a, Phi Văn ——”
Không phải đâu, Cao Dật Linh dừng bước lại, thầm nghĩ, chẳng lẽ có thể nào là Tố Phi Văn uống xuân dược? Ngũ Ca kia nhất định chắc chắn sẽ bị chỉnh đến chết đi sống lại. Hắn đang suy nghĩ, liền nhìn thấy Tố Phi Văn một thân nửa y nửa khố, đầu tóc rối tung, chân trần, còn ôm một cái đại bình hoa từ trong phòng vọt ra, tiểu điêu cũng đứng ở trên vai hắn kêu tê tê. Hắn đưa lưng về phía Cao Dật Linh giọng căm hận nói:
“Ngươi này Đăng Đồ Tử nếu còn dám gần ta từng bước, ta sẽ đập chết!”
Cao Dật Dũng đuổi theo sau lập tức dừng chân, lo lắng nói:
“Được, ta không tới, ngươi mau vào, trời lạnh thế này ăn mặc như vậy bị phong hàn sẽ không tốt.”
“Ách, Phi Văn, ngũ ca, các ngươi này đang diễn gì thế?”
Tố Phi Văn vừa quay đầu lại thấy Cao Dật Linh nhanh chóng đi tới gần hắn. Cao Dật Linh lúc này mới phát hiện hắn khóc hai mắt sưng đỏ, vạt áo bị hé mở, cổ cùng trước ngực trắng bạch của hắn chi chít dấu hôn. Điều này sao muốn làm, rõ ràng là Tố Phi Văn uống ngay chén trà bỏ thêm dược kia, tại sao lại biến thành ngũ ca thay đổi? Còn đang nghi hoặc, Tố Phi Vân bi bi thiết thiết đã mở miệng:
“Dật Linh, ta bị hắn, bị người nọ, khinh bạc .”
Cao Dật Linh suýt nữa không làm cho sặc nước miếng, “khinh bạc”cái từ này ở trong đầu của Tố Phi Văn còn có chỗ sao sao? Thật thật là khiến người ta khó hiểu a.
“Ta không có, ta cũng chỉ mới vừa hôn hắn, mới hôn đến trên mặt, hắn lại đột nhiên phát điên, bèn đẩy ta ra, vừa đánh người vừa mắng người lại ném đồ đạt còn khóc đến thiên hôn địa ám!!”
“Ngươi —— ngươi còn dám nói? ! Mau im miệng cho ta!”
“Hơn nữa còn là ngươi đầu tiên kéo ta hôn, ngươi nằm ở đó nếu không tự thoát y, còn nói những lời này,đó,kia, lại xinh đẹp như vậy, ta làm sao nhịn được? !” Đúng lý hợp tình mà nói làm cho mặt của Tố Phi Văn hết hồng lại trắng, hắn cũng không từ mà lấy trùng tử từ trong người ra, nhắm ngay ngay cái miệng đang mở to của Cao Dật Dũng mà ném, Cao Dật Dũng không hề phòng bị,”ùng ục” một cái liền nuốt xuống.
“Phi Văn, ngươi làm cái gì vậy? Kết Nặc trùng cũng lấy ra tùy tiện loạn dùng là sao?” Cao Dật Linh muốn ngăn, bất đắc dĩ thủ so với Tố Phi Văn chậm một bước.
“Ngươi đừng quản! Ta nếu như lại bị hắn, đối đãi như vậy, ta còn sống sao?” Tố Phi Văn đôi mắt tuyệt diệu nhìn chằm chằm Cao Dật Dũng nói: “Ta muốn ngươi kết hạ lời hứa, từ rày về sau nếu còn đυ.ng vào ta một ngón tay, sẽ bị trăm trùng xuyên tim mà chết! !”
“Ta không cần! Không thể gặp mặt ngươi, ta làm người còn cái gì là lạc thú, Phi Văn ngươi rốt cuộc làm sao vậy sao?”
“Rốt cuộc là làm sao vậy” này nhắc nhở Cao Dật Linh bên cạnh, tiểu hồ ly ủ rũ lắc lắc ba đuôi to. Có thể suy ra, lấy tờ giấy trong ngực mình ra chỉ có thể viết nhiều hơn mấy chữ: trong bình vàng đựng: thuần (tinh khiết) dược. Nhưng lại làm tính tình kịch liệt của Tố Phi Văn mất đi, quả nhiên”Thuần” kinh thiên động địa, triệt triệt để để.
“Ngươi còn không nói? Chẳng lẽ ngươi muốn chết sao?”
“Không —— phải! Dù ngươi cự nự ồn ào thế nào đi nữa, không cần chính là không cần!”
“Ta nói Phi Văn a, ngũ ca ta tính bướng bỉnh bắt đầu, cho dù ngươi thực đi kiếm mấy chục con trâu kéo hắn cũng vô dụng. Vài canh giờ sau, hắn có thể chết thật, đến lúc đó ngươi muốn gặp cũng gặp không hắn a.”
“Ta —— ta ——”Tố Phi Văn đôi mắt tuyệt diệu lóe ra bất định,”Ta lại không muốn hắn phải chết, chỉ cần hắn đáp ứng không chạm vào ta, ta, ta cũng muốn cùng hắn cùng một chỗ ——”
“Vậy được, đi lấy trùng kết nặc ra đi, để muộn thì không tốt đâu.”
“Ngươi muốn ta đi —— hút, hút ra sao?”
“Vô nghĩa, chẳng lẽ muốn ta đi hôn thân ca ca của mình sao? Nói cho ngươi biết, mấy huynh đệ chúng ta ngươi đừng mơ sẽ có người đến giúp ngươi. Tiêu Tiêu, Hoài Lân, Diệc Yên bọn họ cho dù muốn giúp, cũng sẽ có người chết cũng phải ngăn. Tuy nhiên —— thị nữ Cao gia chúng ta mỹ mạo đến thật không ít, ta đi tìm một người đến đây?”
“Không được! Ta không cho phép nữ nhân hôn miệng hắn!”
“Như vậy đi, ta đây thấy có mấy tiểu tư thanh tú cũng khá đông ——”
“Không được không được càng không được, nam nhân cũng không cho!” Tố Phi Văn đầu đầu ngoày ngoạy.
Cao Dật Linh đưa tay đẩy hắn: “Vậy làm phiền chính ngài ‘động chủy’
(động mỏ =)))) , nếu không ta đây tìm người a,”
Tố Phi Văn cắn chặt môi dưới, đôi tay xoắn y phục xoắn thành một đùm, đôi chân hạ xuống đất hết đạp lại đá, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm như hoa đỏ lên như sắp phun lửa, lập tức trắng đến khiến người ta thấy lạnh lẽo. Cuối cùng hắn thấp giọng lại kiên định nói:
“Ta đi, Dật Linh ngươi đi xa chút, nếu bị người khác nhìn đến, ta thật sự đi tìm chết.”
Không biết nên khóc hay cười Cao Dật Linh vô thú phất phất tay, trong lòng thầm nghĩ nhanh tìm một chỗ ngẫm lại như thế nào tiếp tục hắn thực nghiệm thối nát thất lần này hết lần khác.
Nhìn đến thân ảnh của hắn biến mất sau hoa viên, Tố Phi Văn bước nhỏ bước nhỏ sát đến trước mặt Cao Dật Dũng, đầu hướng lên trời, mặt đỏ bừng nhỏ giọng nói như tiếng muỗi:
“Mắt nhắm lại, miệng mở ra, ngốc hội ngươi nếu chạm vào người ta một chút, ta liền cắn lưỡi tự sát!”
Nếu có ba cái đầu, lúc này ba cái đầu cũng là mờ mịt cao ngũ gia bị ngữ khí của người yêu ép bức, quả nhiên bằng thẳng thân thể, nhắm hai mắt lại, mở môi ra. Sau đó cái lưỡi hương vị ngọt ngào quen thuộc dây dưa, có đôi môi thơm tho khác dính sát vào nhau triển chuyển mυ"ŧ vào.
Cảm giác Tố Phi Văn mới lạ, vì nhẫn không vươn tay mò vào trong ngực tuyệt vời của hắn, Cao Dật Dũng chỉ có nắm chặt hai tay, nắm đến khớp xương vang một tiếng “rắc rắc”. Sau khi nụ hôn kết thúc, Tố Phi Văn bất trụ khẽ run cư nhiên nhẹ nhàng dán vào trong ngực của Cao Dật Dũng, đang lúc Cao Dật Dũng nghĩ đến hắn sắp ôm mình, Tố Phi Văn đứng lên bất ổn đẩy hắn ra, chạy vào trong phòng. Ngây một hồi, Cao Dật Dũng vội vàng đuổi theo vào, ôn nhu đối với Tố Phi Văn nằm trên giường khóc nức nở mà nói:
“Ngươi không thích, ta sẽ không chạm vào ngươi, vừa rồi ta thô lỗ, ngươi cũng đừng thương tâm.”
Tố Phi Văn ngẩng đầu, nức nở nói:”Không cho ngươi chạm vào ta, ngươi sẽ nhanh chán ghét ta, ta ——”
“Sẽ không, ta muốn có ngươi ở bên cạnh ta, để cho ta thấy ngươi, trò chuyện, cũng có thể.”
Khuôn mặt tươi cười còn mang theo nước mắt đích lại làm cho Cao Dật Dũng thiên nhân giao chiến —— làm sao cũng không thể mới vừa nói xong mạnh miệng liền xông tới khinh bạc hắn. Cười vô cùng cứng ngắt Cao Dật Dũng than vãn số mình mệnh khổ a ~~~~~~~~~~~~
Nói về bên này, tiểu hồ ly ỉu xìu đến sau hoa viên Cao gia, vừa đi vừa thở ngắn thở dài. Đang định đi lương đình phơi nắng. Đã thấy phía trước có hai người: tứ ca hắn, Cao Dật Ngọc, bày ra trên trường kỷ, ngoài chén chén ly ly cũng không bày ra thứ gì. Ngồi đối diện y chính là Lam Diệc Yên y phục màu tím nhạt. Gió thu thổi mái tóc dài phất phơ, làm rối mấy sợi tóc, sợi tóc kia đảo qua trên khuôn mặt tuyệt mỹ xuất trần của hắn. Không chỉ Cao Dật Ngọc từng được xưng là hoa hoa công tử, mà ngay cả Cao Dật Linh đầy bụng tâm sự đã ở trong nháy mắt làm cho nhân gian thù sắc này lặng lẽ ngừng hô hấp.
“Tứ ca, Diệc Yên ca ca, các ngươi ở đây làm gì vậy?” Tiểu hồ ly nhớ tới mình còn có phải nhiệm vụ trong người, liền lên tinh thần, cười ngọt ngào hỏi.
“Dật Linh a, Dật Ngọc nói muốn pha trà ngon cho ta. Ngươi cũng tới, chúng ta cùng nhau.” Âm thanh của Lam Diệc Yên cùng người của hắn đều tuyệt vời động lòng người.