Xuân Dược Phong Ba

8/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 10 Cao Gia Phong Vân Hệ Liệt
Hậu truyện của hệ liệt Cao Gia Phong Vân Edit : Hắc Hầu lão bà bà Beta: Lynn
Xem Thêm

“Còn muốn sao? Tiểu Ưởng?”

“Ta, ta biết nhị ca rất cưng chiều Tiểu Ưởng, nhưng là ——” Quân Hoài Lân kinh ngạc nói, quay đầu nhìn Cao Dật Tĩnh, chỉ thấy y cũng kinh ngạc không thôi.

“Nhưng là hắn nổi bật hơn ta, mặc cảm a ta. Này ——” Miệng của Cao Dật Ngọc mở to cũng không nhỏ.

“Đây quả thực có chút quái dị a, nhị ca ngươi còn bình thường sao? Mệt quá hóa đần sao?”

“Ngốc tử ngươi nói bậy bạ gì đó? Chuyện này quá nghiêm trọng, bình thường hắn —— đương nhiên bình thường hắn sẽ không thế này ——” Tố Phi Văn dựa sát vào Cao Dật Dũng, cũng nói không được lời.

“Hắc đại ca, Cao nhị ca sẽ không có chuyện gì chứ?” Tiêu Tiêu lo lắng hỏi.

Xem như miễn cưỡng cười cười, Hắc Ảnh không dám khẳng định nói:” Phải là không thể nào ——”

Đầu của Vệ Ưởng muốn cúi thấp xuống dưới bàn, mà Cao Dật Hiên còn vừa xoa cổ của hắn vừa lo lắng hỏi:”Tiểu Ưởng, ngươi như vậy cổ sẽ không đau sao? Ngoan, mau ngẩng lên, ta rất đau lòng.” Rốt cuộc ngồi không được nữa Vệ Ưởng nhảy xuống ghế lao ra đại sảnh, Cao Dật Hiên quá sợ hãi đuổi theo sau, trong miệng hô to:

“Tiểu Ưởng, chạy chậm một chút, coi chừng ngã , bảo bối ngươi chậm một chút a ——”

Lặng lẽ viết lên tờ giấy: chai màu đỏ chính là “sủng dược”. Cao Dật Linh thừa dịp mọi người ngây người giống nhau nhìn phía nhị ca cùng Vệ Ưởng biến mất, thần quỷ không biết bỏ cái gì đó vào trong chén trà của Cao Dật Vân cùng Cao Dật Dũng ngồi. Sau đó dường như không có việc gì gọi mọi người:”Đến đến đến, Nhị ca sợ là bận vài ngày, cùng Tiểu Ưởng thất vu thân thiết mới có thể như thế. Tứ ca, đại ca, ngũ ca các ngươi bình thường ít ác tâm chúng ta sao? Hoàn hồn, ăn cơm !”

Mọi người bị gọi trở về nhìn nhau cười, đều nâng chén trà lên uống để nhuận nhận cổ họng khô khan vì mở quá lớn. Tiểu hồ ly cười tủm tỉm nhìn đại ca ngưỡng cổ, lại nhìn đến Ngũ Ca —— không đúng, trong chén trà của Tố Phi Văn không có nước trà, Cao Dật Dũng săn sóc đem chén của mình mình lên miệng hắn, mà Tố Phi Văn mắt mang mị ý ngưỡng cổ uống ——

“Dù sao kết quả cũng như nhau, ai uống đều được, dù sao chuyện Tố Phi Văn ăn xong vị ‘xuân dược’ này vốn trên giường đã kiều mị vô hạn”—— xuất phát từ tình nghĩa huynh đệ thâm hậu, Cao Dật Linh vẫn thoáng nhìn đầy thông cảm đối với ngũ ca: tự cầu phúc đi, ngũ ca.

Giờ ngủ trưa ở Cao gia rất im ắng, chỉ bất quá nếu lá gan của ngươi đủ lớn, động tác đủ linh hoạt, lỗ tai lại càng tốt, ngươi là có thể như Cao Dật Linh bây giờ, trộm nghe động tĩnh ở chân tường của lão đại Cao gia.

“Hà Phong, có thấy khá hơn chút nào không?”

“Đã sớm không có gì đáng ngại, ngươi còn một ngày hỏi bao nhiêu lần làm cái gì?”

“Mỗi lần đυ.ng đến vết thương kia, cũng còn làm lòng ta kinh run sợ a. Chẳng lẽ ngươi còn không nghe lời của ta sao?”

Về “vết sẹo kia” Lãnh Hà Phong Cao Dật Linh chỉ đại khái biết là có một lần Cao Dật Vân mang hắn đi làm khách ở một nhà bằng hữu, một tỳ nữ cũng không biết sao đυ.ng phải người của Lãnh Hà Phong, kết quả trúng độc, hấp hối. Nghe nói Lãnh Hà Phong lúc này cắt cổ tay lấy máu, phối thuốc cứu nữ hài kia một mạng. Lúc ấy Cao Dật Vân đau lòng không thôi cũng không có nề hà từ đây buộc hắn phải thay đổi thể chất.

“Ta đã sớm uống hết dược của cô cô , đã qua hai tháng , ngươi cho là ——” Trầm mặc một hồi, Lãnh Hà Phong đáp. Cuối cùng một tiếng thở cũng không nghe.

“Ta nghĩ đến ngươi sao?” Âm thanh quá mức ôn nhu làm cho Cao Dật Linh nổi nổi da gà.

“—— Thật sự nhìn ngươi thành ra như vậy thật không xúc động sao được chứ?” Vừa dứt lời truyền ra âm thanh cánh môi mυ"ŧ nhau. Cao Dật Linh vô thú thở dài trong lòng, tính toán rốt cuộc khi nào thì dược mới bắt đầu hiển hiệu. Rồi lại nghe âm thanh thở dốc của Lãnh Hà Phong vang lên:

“Ngươi cũng vậy, về sau đừng ở bên ngoài chẳng phân biệt được người trước người sau mà mang ta ra ngoài, ta không thích bọn họ nhìn dáng vẻ của ngươi. Da mặt ngươi dày, người khác cũng sẽ không nghĩ đến ngươi, ngươi không nên cùng nam nhân cùng một chỗ thì tốt bao nhiêu.”

“A, này chỉ sợ đã muộn, hiện nay thiên hạ tứ hải ai không biết Hà Phong công tử trong truyền thuyết lãnh diễm thần bí đã là người của ta. Chuyện đáng kiêu ngạo như vậy, ta có thể nào không cho người khác biết được.”

“Đối với ngươi là nam nhân a! Dật Ngọc mang Diệc Yên đi ra ngoài còn biết cho hắn mang mũ, cứ khăng khăng ngăn ngừa người ta.”

“Hắn vậy là bởi người nhìn Diệc Yên chảy nước miếng nhiều lắm, lão tứ hắn xưa nay lòng dạ hẹp hòi lại không thể móc mắt người ta ra nên mới nghĩ ra mưu ma chước quỷ này. Ta không giống hắn, ta muốn mỗi người đều nhìn thấy, người ta Cao Dật Vân yêu nhất, đẹp bao nhiêu, động lòng cỡ nào.”

“Làm sao mà da mặt ngươi dày đến mức thế.”

“Bất quá, bọn họ không ai nhìn được bộ dạng đẹp nhất của Hà Phong——” Lại là âm thanh cánh môi mυ"ŧ nhau, hơn nữa càng kịch liệt hơn.

“Hà Phong, lẽ ra chúng ta bên nhau có mấy ngày, theo lý ngươi hẳn là thói quen mới đúng, làm sao càng ngày càng mẫn cảm vậy? Ta chỉ thoáng hôn ngươi, ngươi xem ngươi, liền kích động như vậy ——”

“Ba hoa, a —— Dật Vân, đừng ——” Âm thanh Lãnh Hà Phong bắt đầu ngọt ngấy. Chẳng lẽ đại ca uống chính là xuân dược sao? Cao Dật Linh hưng trí bừng bừng nằm ở bên ngoài nghe suy nghĩ vui vẻ không thôi.

“Xuỵt, ngoan, không cần trốn, ngươi xem, như vậy không phải rất thoải mái sao?” Lời này nghe quen tai, dường như Đàm Thiên Diễn cũng nói không ít.

Bên trong Lãnh Hà Phong thở dốc càng mất hồn cũng càng kịch liệt, Cao Dật Linh đang vừa lòng chuẩn bị dẹp đường trở về phòng, đột nhiên lại nghe đến:

“A, Hà Phong, như thế nào chim nhỏ của ngươi thành lớn a? A , ngươi xem, của ta còn lớn hơn nữa, sao lại thế này nhỉ?”

Âm thanh của đại ca, có chút kỳ quái a, vừa thô lại thẳng, quả thực so với Ngũ Ca giả điên còn không nghe lọt. Lời nói lại càng không giống một tay già đời tình trường của y vào lúc này hẳn là không cần nói tới. Dừng bước, không hề rõ dự cảm của Cao Dật Linh nín thở lắng nghe ——

“Dật Vân, không cần náo loạn —— ta, ta,—— mau cho ta ——”

“Cho ngươi cái gì? Hà Phong ngươi nói mau a, tuy rằng ta hiện tại rất khó chịu, nhưng miễn là ngươi nói muốn, ta lập tức đưa cho ngươi.”

Lãnh Hà Phong không nói chuyện, thở dốc không ngừng.

“Hà Phong không cần cọ chỗ này của ta mà, đùi của ta rất ngứa, ngươi rốt cuộc muốn cái gì, nói mau a.”

“Ngô —— a, a, chỗ này của ta khó chịu, Dật Vân, đừng làm rộn được không?”

“Nguyên lai chim nhỏ của ngươi cũng khó chịu a? Ta cũng vậy nga. Từ từ, chỗ này của ta có dược, thanh lương tiêu sưng, ta giúp ngươi xoa bóp.”

“A —— được —— Vân, lại dùng lực một chút, ngô, ngô a, ta muốn không được —— a! !”

Sau một tiếng thỏa mãn kiều hô to, Lãnh Hà Phong cho thấy là đã đạt điểm đỉnh. Cao Dật Vân còn nói:

“Hà Phong, chim nhỏ của ngươi sao lại khóc? Này, kỳ thật ta cũng rất khổ sở, cho ngươi dược, cũng giúp ta được không?”

“Cao Dật Vân, ngươi ——, được, ta giúp ngươi, ngươi lại đây.”

Một trận thở dốc qua đi, Cao Dật Vân cũng thỏa mãn, trong phòng trong lúc nhất thời chỉ nghe tiếng thở dốc của hai người, sau đó,

“Hà Phong, nguyên lai làm cho chim nhỏ khóc thư thái như vậy a, cám ơn ngươi nga, ngươi thật sự rất tốt.”

“Ta tức giận đó, Cao Dật Vân.”

“Đừng a, ta, ta làm sao vậy? Ngươi ngàn vạn lần đừng nóng giận a. Ngươi không thích giúp ta xoa chim nhỏ đúng hay không? Thực xin lỗi, lần sau ta tự mình tới là được, Hà Phong không nên tức giận a.”

“Ngươi —— Cao Dật Vân! Như vậy trêu đùa ta, ngươi coi như vậy rất vui vẻ sao?” Âm thanh của Lãnh Hà Phong bắt đầu nức nở.

Ở bên trong liền truyền ra lay động địa chấn “Hà phong!! Đừng khóc đừng khóc, ngươi vừa khóc lòng ta rất hoảng, ta thực xin lỗi ngươi, ta xin lỗi, lần sau ta thật sự không dám mời ngươi hỗ trợ, đừng khóc , van cầu ngươi ——”

Thêm Bình Luận