Chương 17

Thay vì so đo, Yuder quyết định chỉ trả lời thành thật.

“Không đời nào mà cậu không biết được cả. Chẳng lẽ cậu không đánh giá kỹ năng của các Hiệp sĩ Hoàng gia mà không cần nhìn vào họ sao?Ví dụ như, được rồi. Còn Nathan sau lưng ta bây giờ thì sao?"

"Đó là…"

Yuder tình cờ quay sang Nathan đang đứng sau lưng Kishiar. Vào thời điểm này trong quá khứ, anh sẽ không biết rằng Nathan là một bậc thầy kiếm thuật. Tuy nhiên, vì được cho là nắm bắt rất tốt các kỹ năng của người khác, anh cần thời gian để suy nghĩ về cách trả lời sao cho phù hợp.

“Tôi cảm thấy phụ tá của ngài là một người có sức mạnh vô song, thậm chí so với tất cả các Hiệp sĩ Hoàng gia mà tôi đã được nhìn thấy cho đến nay.”

“Ồ, cậu có nghe thấy không, Nathan? Cậu ấy có vẻ coi trọng cậu rất nhiều đấy."

Kishiar mỉm cười. Ánh mắt của Nathan Zuckerman cũng chạm vào khuôn mặt của Yuder.

“Và nếu như cậu ấy được so sánh với cậu thì sao?”

“Nếu so với tôi…”

Yuder dừng lại và khẽ thở dài.

“… Tôi không biết liệu mình có thể giành chiến thắng ngay bây giờ hay không, nhưng tôi nghĩ điều đó sẽ thay đổi theo thời gian thôi.”

"Mình không nghĩ rằng việc trả lời những gì mà mình có thể nhìn thấy lại khó đến mức này."

Nathan Zuckerman chắc chắn là một trong những bậc thầy kiếm thuật giỏi nhất thế giới, nhưng Yuder đã từng là một chỉ huy Kỵ binh được mọi người ca ngợi vì không có ai sánh kịp sức mạnh của anh ấy.

Hiện tại, anh ấy vẫn chưa phát triển hết các kỹ năng của mình, nhưng nếu anh ấy đạt được mức độ phát triển như trước, anh tự tin rằng mình sẽ giành chiến thắng ngay cả khi một vài bậc thầy kiếm thuật đồng loạt khiêu chiến với anh.

Trước đây phải mất gần 10 năm mới đạt được cấp độ đó, nhưng lần này, anh sẽ đi nhanh hơn trên con đường mà anh đã từng đi qua, vì vậy anh sẽ có thể phát triển trong thời gian tới nhanh hơn rất nhiều.

“Hahaha. Cậu đã nói rằng phụ tá của ta có vẻ mạnh hơn những người hùng mạnh mẽ của đội Hiệp sĩ Hoàng gia nhỉ, và bây giờ cậu thậm chí còn chắc chắn rằng người phụ tá này của ta sẽ yếu hơn cậu trong tương lai luôn sao. Tự tin thật đấy chứ.”

Kishiar cười rất to. Yuder hơi cúi đầu xuống, tự hỏi không biết trước đây người đàn ông này có cười đẹp như vậy không.

"Nhưng cậu lại không thể đánh giá được kỹ năng của ta sao?"

"… Không."

Yuder không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói như vậy.

“Hừmm. Được thôi."

May mắn thay, Kishiar không hỏi gì thêm về anh ta nữa. Yuder cảm thấy đôi mắt đỏ của Kishiar đang nhìn chằm chằm vào mình dường như đang nhắm đến một trò chơi thú vị nào đó vậy.

“Vậy còn Kỵ binh trong mắt cậu thì sao? Cậu cũng có thể nói điều tương tự như thế với ta chứ?”

Yuder nghĩ rằng người đàn ông này sẽ bảo anh rời khỏi đây ngay bây giờ, nhưng Kishiar lại hỏi một câu hỏi khác. Yuder sửng sốt một lúc.

Miễn là anh ta hỏi ý kiến về các cá nhân khác, anh có thể trả lời, nhưng câu trả lời cho toàn bộ Kỵ binh có thể giống như các đánh giá hoạt động của chính Chỉ huy Kishiar vậy.

Yuder không thể hiểu tại sao Kishiar lại hỏi điều mà anh ta đáng lẽ nên hỏi những người quan trọng khác chứ không phải một thành viên thường dân ở trong đội mình.

“Điều đó… tôi nghĩ những người khác có thể cho ngài câu trả lời tốt hơn.”

“Tất nhiên, ta cũng định hỏi những người khác mà. Nhưng ta đang hỏi cậu trước bởi vì cậu trông đủ tự tin và chân thật để có thể trả lời nó. Ta không có ý định sâu xa gì cả đâu, vì vậy hãy trả lời ta bằng chính suy nghĩ của cậu đi nhé. Bất cứ điều gì cậu đã cảm thấy trong quá trình đào tạo. Hoặc một cái gì đó khiến cậu không hài lòng cũng được. Ta sẽ không đuổi cậu ra ngoài chỉ vì điều này đâu, vậy nên đừng lo lắng quá."

“…”

Yuder quay sang Nathan Zuckerman, phụ tá của Kishiar. Anh đang tự hỏi liệu mình có nên dừng cuộc nói chuyện nguy hiểm này lại không, nhưng Nathan chỉ đứng im lặng nhìn về phía trước như thể không nghe thấy bất cứ điều gì.

"Mình không biết tại sao anh ta lại đột ngột làm điều này trong khi mình không nhớ điều này đã xảy ra ở quá khứ. Tất nhiên, dù gì mình cũng sẽ phải trả lời một cách thật thô lỗ với anh ta và biến khỏi đây càng sớm càng tốt thôi.’

“Kỵ binh là… một nơi tốt. Mọi người vẫn chưa nhận ra hết các kỹ năng của mình, nhưng tôi nghĩ nó sẽ phát triển và hoàn thiện hệ thống như cách mà ngài mong muốn và đóng góp vào sự an toàn của cả Đế chế.”

"Ừm. Cậu thực sự nghĩ vậy sao?"

"… Vâng."

Yuder đã biết trước tương lai sẽ như thế. Ngay cả khi Kishiar chết, Kỵ binh vẫn sẽ phát triển và thành lập đúng như lời anh ta nói, và trở thành tổ chức mạnh nhất từ

trước đến nay.

Sau một vài năm, chỉ có Kỵ binh và Người thức tỉnh, không phải hiệp sĩ hay pháp sư, mới có thể bảo vệ đế chế và thế giới. Vì vậy, không còn nghi ngờ gì khi trả lời câu hỏi đó cả.

"Thú vị thật. Những người khác thì đều nói với ta điều ngược lại.”

"Vâng?"

Anh chớp mắt lại câu trả lời bất ngờ đó. Trước khi kịp nhận ra, Kishiar đã nhấc tách trà đã uống xong của mình lên và hơi nghiêng nó sang một bên. Nathan Zuckerman, người đến gần anh ta, cầm lấy ấm trà bằng cả hai tay và đổ đầy nước màu đỏ vào cốc một lần nữa.

“Mọi người đều nói ta sẽ thất bại. Họ nói ta có thể làm gì khi không có bất kỳ hệ thống nào với những người mà ta thậm chí chưa từng biết chứ? Điều này chưa từng xảy ra trước đây vì không ai ở các quốc gia khác dám thử nó cả. Vậy nên, để thành lập nên sư đoàn này ta đã phải đưa ra các quy tắc và hệ thống từ đầu đến cuối.”

Trong đôi mắt đỏ như nước trà của anh ấy, thoáng qua một ý nghĩ sâu sắc mà Yuder không thể biết được.

“Đã có rất nhiều pháp sư và hiệp sĩ mạnh mẽ tại đất nước này, và tất cả những gì ta có trong mình là sức mạnh của bản thân cũng như sự hỗ trợ của Hoàng đế.”

Nói xong, Kishiar đột nhiên cười nhẹ.

“Nhưng thành viên đầy hứa hẹn đã vượt qua bài kiểm tra đầu vào với tư cách là người giỏi nhất đã nói rằng việc cậu ấy bị đuổi khỏi Kỵ binh là một chuyện không thành vấn đề với cậu ấy, nhưng sau đó cậu ấy cũng nói rằng chắc chắn đoàn Kỵ binh mà ta đã tạo ra là một nơi tốt và nhất định sẽ thành công. . Sự tương phản đó không thú vị sao?”

“…”

Mình đã quá trung thực. Một từ mà Yuder chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe được từ anh ấy trong tất cả những ký ức trước đây của mình.

Yuder trong giây lát nghi ngờ liệu những gì mà anh nghe được có thực sự từ miệng của Kishiar hay không. Nhưng công tước trước mặt anh vẫn đang uống trà với một nụ cười thoải mái.

“Tôi đã thấy cậu thú vị ngay từ lúc ban đầu rồi.”

Yuder cúi đầu tránh đi đôi mắt màu đỏ, nhưng lần này anh lại nhìn thấy dòng nước màu đỏ trong tách trà trước mặt. Quả nhiên không có lối thoát nào khỏi màu đỏ nhỉ.

“Nếu bất cứ ai khác nói như vậy, ta sẽ nghĩ đó chỉ là một câu trả lời hay. Nhưng đôi mắt của cậu lại có vẻ rất chắc chắn, như thể nhìn thấy những gì người khác không thể nhìn thấy được vậy. Vì vậy, bằng cách nào đó ta cũng đã muốn tin tưởng điều đó sẽ trở thành hiện thực đấy.”

Nói xong, Kishiar nhìn xuyên qua Yuder.

“Đó là lý do vì sao, ta không muốn cậu nói rằng cậu sẽ rời đi mà không do dự vào lần tới nữa. Đó là tất cả những gì mà ta muốn nói vào đêm nay.”

Yuder đứng dậy, chào tạm biệt và rời khỏi khu của Kishiar.

Anh cảm thấy một cảm giác rất lạ. Anh ấy không mong đợi có một cuộc trò chuyện như vậy với Kishiar la Orr. Điều duy nhất còn lại về anh ta là anh ta là một sinh vật bí ẩn cho đến lúc cuối cùng.

‘Anh rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy, Kishiar la Orr.’

Một người đàn ông có vẻ rất năng động. Hay anh ấy đã cảm nhận được điều gì đó từ Yuder?

Yuder thậm chí còn tự hỏi liệu mình có nhớ nhầm không vì nó khác một cách kỳ lạ với người đàn ông mà Yuder đã biết trước đây. Hoặc có lẽ anh đã tự mình đa tình cũng nên.

‘Anh ta bi quan hơn… Khó chịu hơn… Dù sao thì mình vẫn không biết anh ta đang nghĩ cái gì nữa.’

Nhưng điều rõ ràng là Kishiar lúc này đối với Yuder thực sự không tệ.

‘Nếu làm tốt việc này, mình có thể sẽ không thể đảm nhận vị trí chỉ huy như trước được nữa.’

Anh chắc chắn đó là một điều tốt. Tuy nhiên, cảm giác kỳ lạ khi nhìn thấy sự khác thường của Kishiar không biến mất cho đến khi anh chìm vào giấc ngủ và vẫn hằn sâu trong tâm trí Yuder.

* * *

“Nathan.”

"Vâng."

Sau khi Yuder đi ra ngoài, Kishiar mới mở miệng, nhìn về phía bên kia tách trà lạnh lẽo. Tách trà của Kishiar trống rỗng, nhưng tách trà bên kia vẫn nguyên vẹn từ lúc đầu.

"Cậu nghĩ thế nào về cậu ấy?"

Đó là một câu hỏi bất thường. Nathan nghĩ về nó một lúc và bắt đầu nói.

“Nếu tôi không được nghe từ ngài trước, thì tôi sẽ không nghĩ cậu ta là một thường dân đâu.”

Nathan được cho biết rằng Yuder mới hai mươi tuổi, là một thường dân và mồ côi, nhưng anh ta không hề e ngại không chỉ trước mặt Nathan mà còn trước mặt một vị công tước quý báu như thiên tử thế này.

Đó là tất cả sao? Với vẻ mặt trống rỗng, anh ta đo lường đối thủ của mình như thể anh ta đang làm điều gì đó một cách khá tự nhiên vậy.

Đó là một cái nhìn quen thuộc khi đánh giá một cái gì đó, đồng thời, nó khiến anh cảm thấy như mình đã chiếm thế thượng phong từ lâu.

Khi ánh mắt họ gặp nhau trước đó, Nathan thoáng nghĩ về người thầy dạy kiếm thuật đã từng dạy anh khi còn nhỏ.

Người ta có thể nghĩ rằng anh ta không biết phép lịch sự vì anh ta là một thường dân, nhưng có điều gì đó khác biệt. Người đó vừa đi về mà không uống một ngụm trà như vậy.

Thông thường, khi một người nghĩ rằng ai đó có địa vị lớn hơn họ đã đưa cho họ trà của mình, thì họ sẽ không bỏ qua điều đó một cách thoải mái và không thể đứng dậy một cách tự nhiên như thế được.

Chỉ mới hai năm kể từ khi anh ta nhận ra khả năng của mình. Trong khi đó, Nathan Zuckerman đã lớn lên với đủ loại vết chai sần sùi cùng thanh kiếm.

Anh ấy chưa bao giờ thấy ai được đào tạo nhiều hơn một vài lần trong nhiều năm và có nhiều hơn thế cả.

Thông thường, khi ai đó gặp Nathan hoặc Công tước, họ thậm chí không thể nhìn thẳng vào mắt hai người vì họ cảm thấy nao núng và sợ hãi.

Vậy làm thế nào một người đàn ông 20 tuổi có thể cảm thấy như vậy được? Thật là một người đàn ông… kỳ lạ, vì anh ta rất can đảm, thậm chí là thờ ơ.

“Cậu ta có thể đang che giấu một điều gì đó, vì vậy tôi nghĩ chúng ta nên xem xét trường hợp này một cách cẩn thận hơn.”

“Thực ra, tôi đã thực hiện một số cuộc điều tra về cậu ấy. Nhưng vẫn không tìm ra được gì nhiều.”

Kishiar mỉm cười.

“Cậu ấy tham gia tập luyện chăm chỉ và đạt điểm xuất sắc. Nếu cậu ấy đến sư đoàn Sul, ta có thể đã đề nghị cậu ấy làm phó chỉ huy trưởng ngay lập tức rồi ”.

“Nếu tôi điều tra lại, có thể sẽ phát hiện ra điều gì đó.”

"Tốt lắm…"

Chủ nhân của hắn, người thường hướng dẫn hắn điều tra những chuyện như vậy một cách kỹ lưỡng, có một biểu hiện hơi tinh tế. Một nụ cười kỳ lạ mà anh dường như đang kìm nén đã xuất hiện rồi biến mất.

“Có lẽ chúng ta cần những người như cậu ấy ở nơi này nhỉ.”