Chương 18

“Có lẽ chúng ta cần những người như cậu ấy ở nơi này nhỉ.”

“Bất cứ ai đến với mục đích xấu, tốt hơn hết là nên rời đi sớm thì hơn.”

“Bất cứ ai đến với mục đích xấu sẽ không chống lại các Hiệp sĩ Hoàng gia, mà không biết rằng điều đó chỉ đang lãng phí thời gian mà thôi. Và việc chống lại Công quốc Diarca lúc đó cũng vậy.”

Nathan im bặt trước những lời đó. Một chút vui mừng lấp lánh trong đôi mắt đỏ của Kishiar.

“Đó là một cảnh tượng rất thú vị. Thật tiếc là ta không thể cho cậu thấy được.”

Biết Kishiar không thích giới quý tộc và Tứ Công tước đến mức nào, Nathan thở dài trước nụ cười của người chủ nhân chân thành của mình.

“Chắc hẳn ngài rất thích cậu ấy phải không.”

“Thích cậu ấy ư… Hừm, ừm. Ta nghĩ vậy đấy."

Cậu ấy thật thú vị và độc đáo. Ngay từ đầu, Kishiar đã để mắt đến anh. Với một tiếng lầm bầm như vậy, Kishiar đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

“Nghĩ lại thì, Nathan, cậu có nhận được thứ gì khi ta ra ngoài không?”

“Vâng, có một lời nhắn được chuyển đến từ Cung điện Mặt trời.”

Nathan đưa một lá thư ngắn cho chủ nhân của mình từ chân một con chim bồ câu đưa thư đã bay đến cho anh ta ngay trước khi Yuder bước vào.

Cung điện Mặt trời là nơi chỉ hoàng đế của Đế chế Orr có thể ở, và thậm chí một lá thư cuộn nhỏ cũng được đóng dấu biểu tượng của hoàng đế, hình mặt trời, có thể nhìn thấy rõ trên giấy sáp được niêm phong.

Kishiar nhận lấy, mở niêm phong và nhanh chóng đọc nó.

“Hừm. Nó nói rằng, "Hãy mang cho ta Viên đá Đỏ ngay khi buổi lễ kết thúc"”

“Không phải cậu đã nói buổi lễ được tổ chức vào ngày kia sao?”

“Vâng, đó sẽ là một lịch trình khá chặt chẽ đấy ạ.”

Kishiar ném lá thư vào lò sưởi trung tâm. Tờ giấy được ném vào ngọn lửa của đá mana, cháy thành năm màu rực rỡ, nhanh chóng bị đốt cháy không một dấu vết.

“Việc lấy lại nó không thành vấn đề. Tuy nhiên, hệ thống Kỵ binh vẫn chưa được thiết lập đầy đủ. Ta có hơi lo lắng sẽ có chuyện xảy ra khi ta đi vắng trong một thời gian dài đấy.”

“Xin ngài đừng quá sức ạ. Các Hiệp sĩ Peletta đang ở chế độ chờ, vì vậy nếu ngài có thể cho tôi biết số lượng những người mà ngài cần thì tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng ngay.”

Kishiar quay đầu về phía Nathan. Anh nhíu mày cười nhẹ như không có việc gì.

“Cậu đang lo lắng quá rồi đấy, Nathan. Ta nghĩ người mẹ quá cố của ta còn ít lo lắng cho ta hơn là cậu nữa.”

“Những người khác cũng đều rất lo lắng cho sự Thức tỉnh của ngài mà, Công tước. Nếu tình trạng của ngài trở nên tồi tệ hơn thì….”

“Ta là người hiểu rõ cơ thể của mình nhất.”

Kishiar lặng lẽ cắt lời phụ tá của mình.

"Chưa hề có gì sai cho đến nay cả."

“Tôi xin lỗi nếu tôi có suy nghĩ hơi quá phận ạ.”

"Không sao. Và các Hiệp sĩ… ừm, hãy chắc chắn rằng có khoảng năm người đã chuẩn bị sẵn sàng.”

“Năm thì có vẻ hơi quá ít. Vậy thì, tôi cũng sẽ tham gia cùng với ngài-”

“Cậu phải có mặt thay mặt ta ở đây. Khi Cung điện Mặt trời triệu tập, thì ai sẽ nhận được lời nhắn ấy nếu không phải là cậu chứ?

"Nhưng…"

Anh ta sẽ chỉ mất năm người để mang một vật thể không xác định được gọi là Viên đá Đỏ. Dù bản thân Kishiar có cố gắng thế nào thì con số đó cũng là quá ít.

“Ta phải đi gấp, nặng nhọc không được. Và chỉ có năm hiệp sĩ thôi, vì vậy ta nghĩ ta sẽ chọn một vài người ở đây để tham gia nhiệm vụ.”

"Ở đây…?"

Biết rằng điều đó có nghĩa là tổ chức mà chủ nhân của anh ta đã tạo ra, giọng nói của Nathan không tránh khỏi sự lo lắng.

Kishiar tiếp tục với vẻ mặt như thể đã thuộc lòng.

“Không phải cậu vừa mới nhìn thấy sao? Đây là nơi mà một người có thể nói rằng cậu ấy có thể thắng được cậu nếu cậu ấy có nhiều thời gian hơn. Ta cũng đã quan sát được có rất nhiều người với những khả năng khá thú vị đấy. Họ là những người có được sức mạnh từ viên đá, vì vậy có lẽ nó sẽ giúp ích cho ta trong trận chiến tương lai. Theo nhiều cách, đó chính là cơ hội tốt nhất để làm cho tên tuổi của Kỵ binh được biết đến trên toàn thế giới mà.”

Chủ nhân của anh ta đã đưa ra quyết định. Kishiar không phải là người hay thay đổi quyết định khi đã quyết định một điều gì đó.

Nathan nhìn anh một lúc rồi cúi đầu xuống.

"Vâng thưa ngài. Vậy nên, ngài sẽ đưa cậu ta đi cùng sao?

"Ta nghĩ vậy đấy."

Kishiar lại cười nhẹ khi nói về Yuder.

“Ta muốn xem xét kỹ hơn và xem thử xem cậu ấy tự tin như thế nào về sức mạnh to lớn ấy của mình.Thái độ không quan tâm đối với gia đình quý tộc hay hoàng gia của cậu ấy rất thú vị đấy. Cậu không nghĩ rằng cậu ấy sẽ rất vui khi bị trêu chọc sao?

“Xin ngài đừng quan tâm quá nhiều đến cậu ta.”

Khuôn mặt băng giá của Nathan đang lo lắng cho anh. Kishiar la Orr không chú ý nhiều đến một thứ gì đó, nhưng một khi điều gì đó thú vị xảy ra, anh ấy sẽ không ngần ngại nhảy vào cho đến khi giải quyết được nó.

Cho đến bây giờ, tính cách của chủ nhân anh ta chưa bao giờ gây ra bất kỳ vấn đề lớn nào. Nhưng anh ấy nghĩ nếu sự quan tâm của chủ nhân đối với một người đàn ông bình thường mà anh ấy mới gặp ngày càng sâu sắc, thì lần đầu tiên như thế có thể trở thành một vấn đề lớn đấy. Có quá ít thông tin được tiết lộ về Người thức tỉnh kể từ hai năm trước. Chừng nào còn chưa biết hết sức mạnh của cậu ta mạnh đến mức nào, anh phải ngăn chặn bất cứ điều gì có thể gây hại cho chủ nhân của mình càng sớm càng tốt.

“Ha ha. Chỉ trong trường hợp ta bị thương thôi đúng không?”

“… Tôi biết điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng vẫn có khả năng sẽ xảy ra ạ.”

“Đừng lo, Nathan. Nếu việc làm tổn thương ta là chuyện bình thường đến như vậy thì chẳng có lý do gì để ta phải chịu đựng đến bây giờ cả.”

Kishiar vỗ vai Nathan.

“Đó là một cuộc sống nhàm chán khi ta phải bắt lấy bất cứ thứ gì và giải phóng những gì ta đã tích lũy bên trong một cách mạnh mẽ. Để so sánh, thì điều này đến với ta một cách rất là tự nhiên và thú vị, không phải sao.”

“.. Vậy thì, bây giờ ngài cũng nên vào trong và nghỉ ngơi đi ạ.”

Cúi đầu trước chủ nhân của mình, người đã nói như vậy, Nathan bước xuống khỏi phòng của mình và vào một căn phòng khác dành cho anh ta.

Ngay cả sau khi người phụ tá trung thành biến mất, Kishiar la Orr vẫn đứng trước lò sưởi trung tâm đang cháy mà không hề bước lên giường.

Khác với ngọn lửa đỏ do đốt củi, ngọn lửa do ma thạch tạo ra có màu ngũ sắc huyền bí, cháy hơn 10 ngày với một nắm đá mà không phun ra bụi than hay tro tàn. Hơn nữa, có thể tạo ra một loại lò sưởi đẹp như vậy vì nó không cần thông gió.

Khi lần đầu tiên được phát minh, nó được coi là ma thuật bởi ngọn lửa đốt củi và các pháp sư, nhưng bây giờ nó có thể được nhìn thấy ở bất cứ đâu.

Đó là lý do tại sao Kishiar la Orr đã hướng dẫn cụ thể việc lắp đặt lò sưởi ở chính giữa nơi ở của mình. Thành quả anh ta tạo ra ở đây có được coi như ngọn lửa không nhỉ? Câu trả lời vẫn chưa hề được biết đến.

***

Hai ngày sau, một buổi lễ kết "họ" được tổ chức tại một bãi đất trống phía trước nơi ở của các thành viên Kỵ binh, với sự tham gia của hơn một nửa số thành viên của Kỵ binh.

Đó là một buổi lễ đặc biệt chỉ được tổ chức vài lần trong lịch sử hơn một nghìn năm của đế chế. Khuôn mặt của những thành viên nhận được họ trực tiếp từ hoàng đế tràn đầy cảm xúc.

‘Mặc dù thực tế lại trông rất tồi tệ hơn vậy.’

Yuder đứng trong bộ đồng phục màu đen là một trong số những người được ban "họ". Ban đầu, một sự kiện như một buổi lễ nên có sự tham gia của hoàng đế, người sẽ đặt họ hoặc tên cho bọn họ.

Tuy nhiên, số lượng người được cấp quá nhiều và đã vài năm kể từ khi hoàng đế không xuất hiện trong một cuộc họp để thảo luận về các vấn đề quốc gia vì lý do sức khỏe.

Vì vậy, nơi tổ chức buổi lễ không phải là hoàng cung, mà là một khu đất trống nhỏ trước tòa nhà kỵ binh. Và thay vì hoàng đế, đó là Chỉ huy kỵ binh, Kishiar la Orr, mang theo một sắc lệnh hoàng gia có đóng dấu và đứng trên bục. Nó không khác gì khi các thành viên được tập hợp và công bố thông tin quan trọng cả.

Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ gây ấn tượng với các thành viên rồi. Nhận “họ” có nghĩa là thoát khỏi địa vị thường dân và vượt lên trên cả họ. Thường dân được thoát khỏi nhiều nghĩa vụ nặng nhọc, được hưởng nhiều bổng lộc, được truyền “họ” cho dòng họ của mình.

Nói cách khác, một gia đình có thể được hình thành nhờ việc này. Họ thậm chí có thể trở thành quý tộc, mặc dù họ không giống như những quý tộc có lãnh thổ và danh hiệu.

Khi một người dân thường trở thành hiệp sĩ, nghề nghiệp duy nhất có thể hướng tới thăng tiến về địa vị, họ được phong tước hiệu "Sir (Ngài)". Và danh hiệu không thể truyền lại cho gia đình anh ta, đó là một lợi ích tốt hơn không gì sánh được.

Đó chính xác là những gì mà lợi ích của việc đặt “họ” mang lại.

“Đó là “họ” mà do chính Hoàng đế Bệ hạ ban cho à. Ôi Chúa ơi, cảm thấy không thật chút nào luôn ấy.”

Khi cái tên được gọi lần lượt, Kanna, người ở bên cạnh Yuder, đã ôm má cô ấy với khuôn mặt xúc động.

“Chúng ta vẫn chưa làm được gì cả và tôi không biết liệu chúng ta có thực sự xứng đáng với tất cả những điều này hay không nữa.”

“Tất nhiên, cô có thể lấy nó. Sau này, cô sẽ quen với việc nhận được nhiều phần thưởng hơn mỗi khi quay lại sau khi hoàn thành một nhiệm vụ lớn.”

Trong trường hợp của Yuder với tư cách là chỉ huy hồi đó, anh đã nhận được đất đai và “họ” từ chính hoàng đế của vương quốc này. Và anh đã có bao nhiêu biệt thự ở Thủ đô rồi nhỉ?

Với rất nhiều kho báu quý hiếm, người hầu và tất cả các loại danh hiệu cao quý, không cái nào trong số chúng có vẻ có ý nghĩa sâu sắc cả. Bây giờ nghĩ lại, đó đúng thật là một kỷ niệm buồn cười.

“Yuder, cậu không vui sao? Thử cười nhiều lên một chút đi nào.”

"Tôi đang rất vui."

Kanna thì thầm, hạ giọng như thể biểu cảm nhớ lại quá khứ của Yuder có vẻ nghiêm túc.

Anh trả lời nhưng có vẻ không thuyết phục.

“Cậu có chắc là mình đang vui không thế? Tôi thì không nghĩ vậy đâu nha…”

“Tiếp theo là Kanna.”

"Vâng!"

May mắn thay, ngay lúc đó, tên của Kanna đã được gọi. Yuder nhìn Kanna bước lên bục.

“Ta xin ban cho Kanna của Đội kỵ binh cái “họ” danh dự là "Wand"."

"Tôi cảm ơn ngài rất nhiều."

Kanna Wand, người đã nhận được “họ” mới, đã quay lại và chào đón anh trong nước mắt.

Đó là quan điểm duy nhất không hề tồn tại trong quá khứ.

“Người tiếp theo, Yuder”.