Chương 8: Xin tha

Hoắc Ngạn nhàn nhã nhìn người con gái trước mặt, tuy đang rất giận dữ nhưng không dám bộc phát, cậu thật muốn xem cô sẽ chịu đựng được đến mức nào?

"Xin cậu tha cho tôi có được không?", trong căn phòng im ắng phát lên giọng nói bất lực của Tiếu An An.

"Không thể".

Lời nói chắc nịch không cho người đối diện có sự lựa chọn khác. Tiếu An An cô định sẵn phải là của cậu, sẽ không có chuyện cậu buông tha cho cô.

"Hoắc Ngạn cậu..."

"Đinh đong đinh đong"

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời của cô.

Tiếu An An tránh đến gần cửa sổ nghe điện thoại, thấy là mẹ gọi đến cô áp chế cảm xúc của mình lại sau đó mới bắt máy.

Lúc sau chỉ thấy gương mặt tuyệt vọng của cô khi quay lại, đôi mắt cụp xuống không muốn nhìn cậu chỉ nói: "Tôi thua rồi, cậu muốn như thế nào cũng được, xin cậu đừng kéo mẹ tôi vào chuyện này có được hay không?"

Đúng! Ngay từ đầu xác định cô đã không thể nào thắng được, cậu chính là ác ma, đấu với cậu? Chính là lấy trứng chọi đá.

Hoắc Ngạn từ ghế hiệu trưởng đứng dậy đến sát gần Tiếu An An, nâng gương mặt cô lên bắt cô ngước lên nhìn mình nói: "Sau này phải ngoan hơn biết không? Tôi không muốn phải sử dụng đến biện pháp như lần này, tôi nghĩ em cũng không muốn vậy phải không?".

Nhìn gương mặt đang áp sát mình khiến lòng cô càng thêm sợ hãi. Cô biết rằng con người này rất nguy hiểm, nếu chuyện không vừa lòng cậu, kết quả chỉ có thảm hại.

Cắn chặt môi không lên tiếng, hiện tại cô cảm thấy rất bất lực, cảm thấy thật nhỏ bé, không có sức chống lại với tên ác ma này.

Nếu thời gian có thể quay trở lại hôm đó cô nhất định sẽ không nghe lời Tưởng Đồng chạy xuống hội trường để phải đυ.ng trúng cậu, không gặp cậu thì sẽ không bị cậu nắm trong lòng bàn tay như thế này.

"Đừng cắn, nếu bị cắn nát tôi sẽ rất tức giận".

Nói rồi cúi xuống chiếm lấy đôi môi đỏ mọng, đôi môi xinh đẹp của cô cứ như vậy bị cậu cướp lấy, mυ"ŧ hết vị ngọt của nó. Không cho cô phản kháng mà kéo hai tay ra phía sau đồng thời ấn chặt cô vào lòng ngực rắn chắc của mình càng thêm cuồng nhiệt hôn cô.

Tiếu An An bị dọa không nhẹ, đây là văn phòng của thầy hiệu trưởng sao cậu lại vô pháp vô thiên mà ở trong này hôn cô chứ?

"Đừng...ưʍ...."

Tiếng nói bị cậu nuốt vào bụng, như trừng phạt mà cắn nhẹ lên môi cô một cái.

"A"

"Ưʍ..."

"Hoắc Ngạn....xin cậu...ưʍ...đừng ở đây...có được...không....?"

Nếu có người tiến vào thì phải làm sao chứ?

Nhưng trả lời cô chính là trận hôn mãnh liệt hơn của cậu, cô thở không nổi nữa rồi, lần nào cậu cũng như thế, luôn ngang tàn hôn cô cướp hết hơi thở của cô, sao lại có một con người luôn bá đạo như vậy chứ?

Vừa sợ cậu thêm tức giận mà làm càng vừa sợ có người vào bất ngờ mà Tiếu An An khóc dữ dội hơn, nước mắt như vòi nước không đóng mà tuôn ra. Kết quả không thở được mà gương mặt đỏ bừng, lúc này Hoắc Ngạn mới buông cô ra.

Thoát được trận hôn như đòi mạng của cậu Tiếu An An như được sống lại mà cố gắng hít thở.

Tiếu An An: "Cậu...cậu sao có thể ở đây...lỡ có người tiến vào thì sao chứ".

Hoắc Ngạn: "Sẽ không", cậu ở trong đây thì không ai dám tiến vào mà không có sự cho phép của cậu.

Mắt thấy cậu lại cúi xuống muốn tiếp tục hôn cô, Tiếu An An nhanh chóng đẩy cậu ra: "Tôi phải trở lại lớp".

Sáng hôm nay lúc trên giảng đường giảng viên không điểm danh cô, cô hỏi ra mới biết mình đã bị chuyển sang lớp khác, chính là nhảy lớp theo điều Hoắc Ngạn yêu cầu, cô vì không muốn nên đến gặp hiệu trưởng Trình, sau đó lại phát sinh ra bao nhiêu chuyện, cô đã không lên lớp mấy ngày rồi, bây giờ đã hỏng rất nhiều kiến thức.

"Tôi sẽ sắp xếp các buổi học lại cho em".

"Không cần! Tôi...tôi sẽ tự ôn"

"Tiếu An An em lại không nghe lời", giọng nói thay đổi thể hiện sự không hài lòng.

Tiếu An An nhìn thấy đôi mắt cậu sẫm lại, biết cậu lại muốn tức giận cô liền nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ làm theo lời cậu".

Môi mỏng nhếch lên ở trên môi cô hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua sau đó hài lòng nói: "Ngoan".

Tiếu An An: "Vậy tôi...tôi có thể đi được chưa?"

Thấy cậu gật nhẹ đầu Tiếu An An như được giải thoát quay lưng muốn chạy ra cửa, nhưng cổ tay lại bất ngờ bị cậu nắm lấy kéo ngược lại, Tiếu An An chỉ cảm thấy mình va phải bức tường thịt rắn chắc, sau đó trên đỉnh đầu phát ra tiếng trầm thấp của Hoắc Ngạn: "Chạy nhanh như vậy là muốn nhanh chóng tránh xa tôi?"

Đúng vậy! Cách càng xa càng tốt.

Trong lòng Tiếu An An nghĩ vậy nhưng câu nói ra đến miệng lại là: "Không có".

Hoắc Ngạn: "Tốt nhất là như vậy".

Nói xong xoay người cô lại làm cho cô đối diện với cậu, sau đó trong túi lấy ra một chiếc vòng tay đeo vào cho cô nói: "Không được tháo ra".

Tiếu An An cũng không nghĩ nhiều mà đáp ứng, cô rất muốn nhanh quay lại lớp nhưng Hoắc Ngạn thì rất bình tĩnh hết đeo vòng tay cho cô xong thì lại dẫn cô đi rửa mặt, nói là không thích nhìn thấy nước mắt còn vương trên mặt cô, cuối cùng thật sạch sẽ mới cho cô đi.

Vừa tới lớp thì chuông báo hết giờ, Tiếu An An trong lòng than một tiếng, đợi Tưởng Đồng ra sau đó đi tìm Nhược Tuyết cả ba cô gái cùng hướng đến nhà ăn đi tới.

Tưởng Đồng: "An An sao rồi? Cậu đi lâu như vậy có xin được không?"

Nhược Tuyết: "Sao vậy? Lại có chuyện gì sao?".

Tưởng Đồng: "Sáng hôm nay lúc điểm danh không có tên của An An, hỏi ra mới biết cậu ấy đã được chuyển sang lớp khác. Giảng viên lớp mình không đồng ý để cậu ấy ở lại, nói là phải theo quy định của trường đã chuyển đi thì phải đến đúng lớp, An An không muốn nên đến xin hiệu trưởng Trình để ở lại".

"Vậy sao rồi?", Nhược Tuyết cho đầy thức ăn vào miệng vừa nhai vừa hỏi.

"Khi nào về tớ sẽ nói với hai cậu", tâm trạng cô hiện tại rất tệ, chỗ này cũng không tiện nói loại chuyện này.

Ở bàn bên cạnh một nhóm nữ sinh đang bàn luận chuyện gì đó rất sôi nổi.

"Chính là cậu ấy đó".

"Đúng rồi người bị đánh hôm đó là cậu ấy"

"Không biết có lai lịch như thế nào mà lại đem đám người đánh cậu ta hôm đó cho nghỉ học hết".

"Các cậu có biết chuyện Cẩm Chúc hôm qua bị đánh rất thê thảm hay không".

"Tớ biết, còn nghe nói là không chỉ có bị đánh không đâu".

"Không lẽ là có liên quan đến cậu ta sao?"

"Rất có thể".

Vừa nói đám người vừa nhìn sang bàn của ba người Tiếu An An.

Nhược Tuyết: "Các cậu có ý gì đây chứ? Muốn biết gì thì qua đây nói đừng ở sau lưng người khác mà nói này nói nọ".

Đám nữ sinh nghe Nhược Tuyết nói vậy thì thì cả đám đều rụt cổ im lặng dời đi bàn khác.

Tưởng Đồng: "Cẩm Chúc? An An hôm đó người đánh cậu nhiều nhất là Cẩm Chúc sao?", nếu ngày đó Hoắc Ngạn đến dẫn Tiếu An An đi thì sẽ để ý đến người ức hϊếp cô nhiều nhất, đương nhiên sẽ không nhẹ nhàng với người đó.

Tiếu An An: "Tớ không biết".

Từ lúc vào trường cô không giao lưu với ai ngoài hai người Nhược Tuyết và Tưởng Đồng, những người hôm đó cô chỉ biết có Thẩm Giang vì là bạn cùng phòng với cô, còn những người khác cô đều không biết.

Nhược Tuyết nghe vậy liền kích động nói: "Cẩm Chúc không phải là con gái độc nhất của Cẩm gia sao? Gia thế ở thành phố A này nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ thì không nhỏ, có thể nhận hậu quả như vậy chắc chắn đυ.ng đến người không nên đυ.ng rồi. Không đúng, không phải vừa kiếm chuyện với An An xong liền bị như vậy. An An chuyện này..." thực sự liên quan đến cô sao?

"Tớ...tớ thật sự không biết", nói như thế nhưng trong lòng cô biết chắn chắn là do Hoắc Ngạn làm, chỉ có cậu ta mới có khả năng đó.

Ngày ở biệt thự của cậu, lúc cậu nghe điện thoại cô có nghe cậu nhắc đến Cẩm gia, lúc đó vì tinh thần không ổn nên cô không để tâm đến, lúc nảy cô cũng nghe được cái tên Cẩm Chúc, có thể Cẩm gia mà cậu ta nhắc đến chính là gia đình của Cẩm Chúc.

Tưởng Đồng: "Tớ nghĩ không chỉ có cô ta mới bị nhưng vậy đâu, sẽ không lâu nữa Cẩm gia sẽ có chuyện". Nếu thật sự là do Hoắc Ngạn làm thì không thể chỉ có đơn giản xử lý một mình Cẩm Chúc thôi, Cẩm gia nhất định cũng sẽ liên lụy.

Đúng như lời Tưởng Đồng nói ngày hôm sau trên báo đều đăng tải tin Cẩm gia bị phá sản.