Chương 14: Thật đáng đánh đòn

Giống như lời ba ta nói khi không cần thiết sẽ không xuất hiện, sau khi Tiếu An An ngồi vào bàn ăn liền không nhìn thấy bà ta nữa.

Tìm di động muốn thông báo tình hình với Nhược Tuyết và Tưởng Đồng, mở lên thì thấy vô vàn tin nhắn của hai người nhưng không có một cuộc gọi nào, Tiếu An An nhìn tin nhắn loạn trên màn hình dứt khoát gọi cho họ.

Chuông đổ chưa dầy hai tiếng liền có người bắt máy.

Nhược Tuyết như tranh với Tưởng Đồng nói: "An An sao cậu không đợi tớ về đã đi rồi? Cậu hiện tại có ổn không? Chắc chắn lại bị Hoắc Ngạn bắt nạt có đúng không? Đã..."

Tưởng Đồng cắt ngang: "Tiểu Tuyết cậu không sợ người bên kia là Hoắc Ngạn sao?"

Nhược Tuyết: "..."

Thành công để người ríu rít im bặt.

Tưởng Đồng cầm lấy điện thoại trên tay cô để lên bàn sau đó bật loa ngoài lên.

Tiếu An An cười khẽ một tiếng nói: "Là tớ, tớ vẫn ổn hai cậu đừng lo".

Cô nghe rõ tiếng thở phào nhẹ nhỏm của Nhược Tuyết.

Nhược Tuyết: "Tiểu Đồng cậu có thể sau này đừng chơi trò hù dọa tớ như vậy nữa được không? Sẽ làm chết người đó".

Sau đó kề sát vào điện thoại: "An An có phải cậu có chuyện gì không? Bọn tớ không dám gọi cho cậu sẽ bị Hoắc Ngạn nghe máy chỉ có thể gửi tin nhắn cho cậu thôi, nhưng cậu không trả lời, làm bọn tớ rất lo lắng đó".

Tưởng Đồng: "Cậu ăn cơm chưa? Cậu ta không phải sẽ bỏ đói cậu như lần trước đi?"

Bỏ vào miệng miếng thịt kho. Rất ngon!

"Tớ vừa ngủ dậy nên chưa kịp kiểm tra điện thoại, hiện tại đang ăn cơm."

Cả ba người nói chuyện rất lâu, sau khi cúp máy thức ăn trên bàn cũng bị Tiếu An An cho vào bụng sắp hết. Cô dù tâm trạng không tốt cũng không để bụng trống không, thức ăn sẽ làm người ta vui vẻ mà!

Đứng lên muốn dọn dẹp thì Dương Hải Ngọc không biết từ đâu xuất hiện nhanh tay nhanh chân dọn dẹp tất cả dù Tiếu An An nói muốn phụ giúp cũng không có thời gian nói, bà ta giống như một chiếc máy, làm tất cả công việc đã được thiết lập sẵn.

Tiếu An An đã ở trong biệt thự được vài ngày, ngoài thời gian đến lớp cô không được phép đi đâu cả, Hoắc Ngạn cũng không xuất hiện, cậu ta như một người bí ẩn, không ai có thể biết được tung tích của cậu ta.

Căn biệt thự trống trải lạnh lẽo chỉ có cô và người giúp việc Dương Hải Ngọc, nhưng cô cũng không gặp được bà ta, khi đến giờ ăn cô sẽ đúng giờ đi xuống, sau khi ăn xong bà ta sẽ ra dọn dẹp.

Vì nhảy lớp nên Tiếu An An phải học thêm rất nhiều, Hoắc Ngạn cũng sắp xếp người đến biệt thự phụ đạo thêm cho cô, những kiến thức bị hỏng nhanh chóng được lấp lại, đặc biệt những người đến dạy đều bắt được trọng tâm không loay hoay mãi một chủ đề như trên giảng đường, Tiếu An An tiếp thu rất nhanh.

Cứ tuần hoàn như vậy được một tháng, tối đó Hoắc Ngạn xuất hiện, sau khi về liền vào phòng ôm Tiếu An An đang tập trung làm bài ngã lên giường, khi cô còn đang hốt hoảng thì chỉ thấy cậu ôm cô thật chặt vùi đầu vào gáy cô nói hai từ: "Im lặng", liền cứ như vậy mà ngủ.

Tiếu An An không dám nhúc nhích, chỉ có thể giữ nguyên một tư thế để cậu ôm, dần dần cơn buồn ngủ ập đến, mơ màng mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tiếu An An cảm thấy xương cốt như rã rời, hơi chuyển động thân thể, liền cảm nhận được l*иg ngực rắn chắt của người bên cạnh, ngước mặt lên nhìn Hoắc Ngạn vẫn đang ngủ say, tư thế ôm cô cứ như tối hôm qua không thay đổi. Cái ôm của cậu làm cô cảm thấy như bị xiềng xích bởi vậy mà cả đêm cô luôn mơ thấy bản thân đang bị trói chặt đến mức không thở nổi.

Thấy Hoắc Ngạn như cũ không có ý định thức dậy, Tiếu An An đành nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ở eo cô ra, nhưng chỉ vừa giơ lên không cao đã bị cậu ôm lại kéo sát vào ngực.

"Tôi phải đi học rồi"

"Ừm"

Vẫn không nhúc nhích!

"Thật sự đến giờ rồi"

"Ừm"

Tiếu An An cảm thấy bất lực với tình huống này, nhắm tịt mắt không nhìn mặt cậu khiến cô sợ hãi sau đó vùng vẫy thật mạnh xuống giường, nhưng cô quá coi thường sức mạnh của Hoắc Ngạn rồi, cô không chỉ không thể xuống được giường mà còn không rời xa l*иg ngực vững chắc kia.

Lười biếng mở mắt ra nhìn cô không nhanh không chậm nói: "Hôm nay không cần đến trường".

Nghe vậy ngẩng mạnh đầu lên nhìn cậu: "Tại sao?"

Sao lại không cho cô đi học chứ?

"Tôi không muốn", nói xong ấn đầu cô vào ngực nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Tiếu An An: "..."

Không lâu sau đó dưới lầu vang lên một trận ồn ào, Hoắc Ngạn không hề quan tâm, tay ở eo cô thong thả xoa nắn, mắt vẫn cứ nhắm chặt.

Chỉ cần Tiếu An An hơi động thì bàn tay ở eo liền khách khí véo mạnh một cái, cô chôn mặt thật sâu vào ngực cậu ấm ức bĩu môi.

Bên dưới mỗi lúc một ồn ào hơn, như không thấy Hoắc Ngạn sẽ không im lặng.

Đôi mày kiếm hơi chau lại thể hiện sự tức giận của cậu, nâng lên gương mặt của người trong lòng rồi hôn xuống, đợi khi Tiếu An An thiếu dưỡng khí mới buông ra, xoay người xuống giường mở cửa đi ra ngoài chẳng nói lời nào.

Bên dưới liền im bặt không còn tiếng động! Cô thật nể phục uy lực của Hoắc Ngạn.

Mở điện thoại lên nhìn đã hơn chín giờ sáng, lớp học đã bắt đầu từ lâu, thở dài một tiếng rồi xuống giường vào nhà vệ sinh.

Khi cô đi xuống thì nhìn thấy hai người đàn ông xa lạ ngồi ở ghế đối diện với Hoắc Ngạn, thấy cô xuống một người trong đó liền nở nụ cười lưu manh nhướng mày với cô.

Nhưng chỉ trong phút chốc thì cứng đờ mặt vì ánh mắt gϊếŧ người của Hoắc Ngạn đang đặt trên người hắn.

Vu Hạo cười nhìn Hoắc Ngạn cười hì hì nịnh nọt đâu còn dáng vẻ của một người đứng đầu Vu gia: "Ngạn cậu đừng nhìn tớ như vậy, tớ không dám đâu".

Nói rồi chạy lại gần Tiếu An An giơ ta ra: "Chào em, anh tên Vu Hạo là bạn tốt của Ngạn, cũng là tổng giám đốc Vu Viễn, sau này có chuyện gì cứ đến tìm anh, anh nhất định sẽ giúp đỡ em hết sức, dù gì cũng chúng ta đều là người một nhà mà".

Tiếu An An thấy sự nhiệt tình của người đàn ông đẹp trai trước mặt, hơi giật mình lùi về phía sau một bước rồi nhìn lại Hoắc Ngạn.

Thật trùng hợp cậu cũng đang chăm chú nhìn cô, thấy hành động né tránh Vu Hạo của cô lúc mà nhếch mép thể hiện tâm trạng đang rất tốt.

"Lại đây"

Tiếu An An vừa nghe cậu lên tiếng liền như được đại xá mà nhanh chân chạy đến trước mặt cậu, Hoắc Ngạn thuận ta kéo cô xuống ngồi bên cạnh, vòng tay qua eo rồi đưa ánh mắt lạnh lẽo lên nhìn Vu Hạo, rất rõ ràng đang đánh dấu chủ quyền.

"Người của tớ sẽ không có chuyện chạy đến tìm cậu nhờ giúp đỡ."

Vu Hạo bị Tiếu An An lơ đi thì xụ mặt xuống, lần đầu tiên hắn bị một người phụ nữ không khách khí cho một gáo nước lạnh như vậy. Đúng là người phụ nữ của Hoắc Ngạn, không phải như bao cô gái bình thường khác.

Lòng tự trọng cư nhiên bị đánh trúng nhưng không dám hiện ra mặt chỉ có thể giậm chân đi lại ghế sô pha ngồi xuống cầm ly rượu đặt trên bàn lên uống ừng ực.

Trần Kính Phong bên cạnh cười nhạo hắn ta một tiếng rồi nhìn Tiếu An An giới thiệu: "Anh tên Trần Kính Phong, tổng giám đốc Phong Thế", ngắn gọn xúc tích đem thân phận của mình nhẹ nhàng nói ra.

Há hốc mồm, tuy rằng cô không biết quá nhiều về các lĩnh vực kinh doanh nhưng đã nghe qua hai cái tên Vu Viễn và Phong Thế, đều là những con rồng trong bất động sản, chỉ cần dự án nào mà họ nhắm tới thì người khác chỉ nên sớm bỏ cuộc, vì họ không đủ khả năng giành lấy.

Cô thật không ngờ mình lại đang ngồi cùng những nhân vật khủng bố như vậy, điều mà trước kia có nghĩ cũng không dám.

Nghĩ như vậy liền đứng bật dậy cúi người hướng phía đối diện nói: "Xin chào, em là Tiếu An An".

Hoắc Ngạn tối sầm mặt trước hành động của cô, làm sao người của cậu lại phải cúi đầu trước người khác? Tức giận đem người kéo về chỗ cũ, nắm chiếc cằm thon gọn nhấc lên thanh âm thật lạnh lẽo cất lên: "Thật đáng đánh đòn".