Chương 49: Nhớ lại chuyện trước đây

Ánh mắt anh nhìn xuống tay nơi mà cô đang nắm, cô vội vội vàng buông ra, chỉ đợi thế Vương Đình xoay người rời đi hướng khác.

Chưa đầy 5 phút đã quay trở lại, trên tay một ly sữa nóng cùng bánh hamburger.

Anh đặt lên tay cô, còn mình mở cửa xe ngồi vào.

“Ơ...” Cô ngơ ngác nhìn anh, xong cũng mở cửa xe ngồi vào.

“Anh không vào trong ăn cơm à?”

“Không.” Vương Đình khởi động xe lái đi. Bất Diệt bị đe dọa đã ngoan ngoãn nghỉ ngơi, mặc kệ người ta muốn làm gì thì làm.

“Cảm ơn anh.”

“Đừng cảm ơn, tôi không phải người tốt.” Vương Đình nhìn cô, xong lại nhìn về phía trước.

“Tôi không cần biết anh là người như thế nào, nhưng đối với tôi anh là người tốt.”

“Hy vọng cô đừng có hối hận khi nói ra điều này.”

“Không đâu.”

Cô vui vẻ cắn miếng bánh, thực ra cô cũng không thích bánh mì, chỉ là tiện miệng nói mà thôi. Nhưng vào lúc này lại cảm thấy hương vị bánh mì thực sự rất ngon.

Ăn uống xong cô cảm thấy khỏe hơn một chút, tinh thần cũng tỉnh táo. Cô tựa người ra ghế, Bất Diệt tự động điều chỉnh ghế giúp cô nằm thoải mái.

Vương Đình nhìn tay phải của cô.

“Thuốc sắp hết tác dụng, tay cô thế nào?”

“Cũng buốt.”

“Lúc nữa để Bảo An xem lại cho cô.”

“Không cần đâu.” Cô vội từ chối.

“Thông thường vết thương chỉ trong vòng một tuần Bảo An sẽ trị cho cô lành lặn, do cô vận động quá nhiều sẽ lâu lành lặn.”

“Không sao, thể chất của tôi khá khác biệt sẽ mau lành hơn những người bình thường. Trước tôi thường dùng Sương trong gió…”

Vương Đình đột ngột phanh xe, cô rùng mình vì đôi mắt lạnh lẽo của anh nhìn mình.

Cô không hiểu mình đã nói gì sai, khiến Vương Đình hoài nghi.

“Thật mà.”

Cô dơ tay để khẳng định lời mình nói là sự thực, chứ không phải nói dối như Vương Đình nghĩ, đây là bí kíp gia truyền chỉ có cha mới biết. Thanh Nhã nói tiếp.

“Rễ đào không phải loại nào cũng trở thành thuốc, cha tôi nói rễ đào tốt nhất chỉ mọc trên tuyết cạnh hồ nước ở đỉnh liên sơn.”

“Rễ cây mọc trên tuyết nở hoa, một nửa thì ngâm dưới nước ra mầm mới gọi là tuyệt hảo.”

“Rễ cây cũng được chọn lựa khi đem về làm thuốc, rễ phải có màu trắng như ngọc được chia làm 9 nhánh rõ rệt.”

“Cha tôi thường tới động Phong Sương để tìm kiếm thuốc, rất hiếm khi gặp được thứ cần tìm như là sương bảy màu."

“Sương bảy màu không xuất hiện thường xuyên, nó chỉ xuất hiện khi dòng nước ở phong sương biến chuyển. Đợi dòng nước biến chuyển chẳng biết tới khi nào..."

“Khoan đã.” Vương Đình vội cắt ngang lời cô. “Giọt sương bảy màu?”

“Vâng, nhưng không phải lúc nào sương bảy màu cũng xuất hiện. Nghe đâu bảy năm mới xuất hiện một lần, duy nhất một giọt."

“Tôi từng nghe nói một lần, cô làm sao biết được điều này?”

“Ờ thì… có nói ra anh cũng không tin.” Thanh Nhã quay mặt về phía cửa kính nhìn ra bên ngoài xe.

“Tới Đam Mê anh nhớ đánh thức tôi dậy.” Cô nhắm mắt lại.

Vương Đình tiếp tục lái xe, trong đầu đang lật lại ký ức mấy năm về trước.

Thành phố Z, màn đêm bao trùm toàn bộ, mưa gió giăng kín bầu trời, những tia sét thi nhau giáng xuống soi sáng cả khu rừng.

Tại khu rừng phía nam ngoài vùng ngoại ô, nơi ít dân cư tập trung, xung quanh chỉ có những vườn cây, rừng thông, bạch đàn, và có một khu rừng rậm nguyên thủy được gọi là Lâm Sinh.

Trong đêm một bóng người lảo đảo chạy trốn đám người truy sát, chàng trai mang trên mình đầy vết thương.

Nước mưa xóa sạch những vết máu trên cơ thể, vừa lạnh vừa kiệt sức, nhưng chàng trai vẫn gắng gượng lê từng bước chân chạy trốn kẻ thù.

Phía trước có con đường lớn, một chiếc xe ô tô ngược chiều đi tới, chàng trai đang có ý định cướp xe để làm phương tiện chạy trốn. Thì chiếc xe chầm chậm đi đến, mà không hề hay biết phía trước có nguy hiểm, bỗng trong xe vang vọng câu hỏi của một cô bé.

“Khuya thế này cha còn đưa con đi đâu?”

“Cứu người.”

“Cứu ai?” Cô bé hỏi.

“Thấy ngay thôi.” Người cha làm ra vẻ bí mật.

Xe đột nhiên phanh gấp khi có người chặn lại, cô bé trong xe sợ hãi hét lên.

“Cha ơi đâm chết người rồi…”

“Bậy nào, cha đã đυ.ng trúng đâu mà chết.”

“Cha mau cứu người đi.”

“Ờ…”

Từ phía sau tiếng bước chân chạy dồn dập tới, bọn chúng đã đuổi kịp sau đó tiếng hô lớn vang lên.

“Hắn đang ở phía trước, mau đuổi theo đừng để trốn thoát, bắt được đại ca sẽ thưởng cho chúng ta.”

“Huyền Chi mau lên, hộ cha đưa anh ta lên xe.”

“Dạ!”

Trước khi bất tỉnh chàng trai nghe thấy tiếng súng nổ, tiếng đạn va chạm vào xe, tiếng kính vỡ cùng với tiếng hoảng sợ của cô bé, sau đó chàng trai lâm vào hôn mê.

Khi tỉnh dậy chàng trai thấy mình nằm trên chiếc giường sạch sẽ, tất cả mọi thứ trong phòng đều màu trắng.

“Anh tỉnh rồi à?”

Giữa lúc đang mông lung, không biết bản thân còn sống hay đã chết, từ ngoài cửa một cô bé đi vào, khoảng 8 tuổi, mặc bộ váy màu hồng, viền váy được thêu những cánh hoa lê rất đẹp, thắt hai bím tóc nhìn rất đáng yêu.

Đôi mắt to đen láy nhìn chàng trai không ngớt, chớp chớp đôi mắt lần nữa cô bé chạy ra cửa gọi to.

“Cha ơi tỉnh rồi này.”

Chưa đầy 2 phút người đàn ông xuất hiện, cô bé chỉ tay vào trong phòng, nói với giọng đầy kích động.

“Cha ơi tỉnh… tỉnh rồi… anh ta tỉnh lại rồi…”

Chàng trai nhìn người đàn ông đứng trước mặt, ở người đàn ông này toát lên điều gì đó rất thần bí khó đoán biết. Người đàn ông nở nụ cười thân thiện.

“Để tôi kiểm tra lại vết thương cho cậu. Huyền Chi đi lấy thuốc giúp cha.”

“Thuốc nào hả cha, cha có rất nhiều thuốc.” Cô bé ngây ngô hỏi. Rồi làm mặt quỷ bĩu môi.

“Ừm… Đào tiền duyên đi.” Ông ngắt mũi cô bé.

Cô bé chạy vụt đi, lúc sau trở lại trên tay cầm một bình sứ bằng ngọc xanh trong suốt. Bên trong chứa đựng chất lỏng, đang chuyển thành bảy màu lấp lánh.

Người đàn ông cầm lấy bình ngọc từ trong tay con gái mỉm cười, nói.

“Cậu và gia đình tôi có duyên, nên tôi sẽ dùng loại thuốc đặc trị riêng biệt cho cậu.”

“Đây là Đào tiền duyên, nó có ba tên gọi, cùng chung một lọ nhưng có ba công dụng khác nhau, nhưng phải kết hợp thêm công thức đặc biệt khác nữa.”

“Thứ nhất là Đào tiền duyên dùng để trị thương cho những người có nhân duyên từ kiếp trước.”

“Vết thương dù nặng đến đâu, không quá 1 giờ sẽ khỏi.”

“Có điều vết thương sẽ để lại sẹo, đây là đặc điểm riêng của Đào tiền duyên.”

“Thứ hai là Sương trong gió dùng để trị tất cả các vết thương, trong vòng 3 giờ vết thương sẽ lành lại.”

“Sương trong gió phải kết hợp với rễ của cây đào ngâm mình trong bể sương tuyết, rễ đào phải trắng trong như ngọc.”

“Rễ đào được chọn chia thành 9 nhánh, dài bằng nhau thì mới tốt.”

“Ưu điểm của Sương trong gió, hay còn gọi là sương trong tuyết trị thương mau lành.”