Chương 48: Những vết thâm trên người cô

Cô muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nhưng khi ra đến cửa vệ sĩ canh cửa cúi chào cản cô lại.

“Ông chủ có dặn không cho cô rời khỏi đây nửa bước, vậy phiền cô hãy quay trở lại vào trong phòng.”

“Có chuyện như thế à?”

Một giọng nói đầy sự mỉa mai vang lên.

Người vệ sĩ đứng gác hơi cúi đầu chào.

“Cô Uyên Nghi.”

Thanh Nhã nhìn Uyên Nghi, cô ta thực sự là một người phụ nữ rất đẹp, thân hình nóng bỏng rất quyến rũ trong bộ váy da màu đen hở vai, chỉ che đi nửa bầu ngực.

Cô nhận ra Uyên Nghi là người mẫu nổi tiếng và được mệnh danh là nữ hoàng của những tin đồn.

Gần đây tin đồn cô ta là người tình bé nhỏ của Đen, là người tình được thuê để đưa tới các buổi tiệc, hội nghị cấp cao...

Uyên Nghi nhìn Thanh Nhã một lượt, trên môi nở nụ cười khinh bỉ.

“Tôi không hiểu nổi anh Thanh Phong thích cô gái này ở điểm nào, nhan sắc thì không bằng kẻ quét vườn nhà tôi, hơn nữa cô ta nhìn rất giống một kẻ điên giữa chợ.”

Thanh Phong là tên khai sinh của Đen, tên Đen là biệt danh do các bạn làm ăn phong tặng.

Nhìn Đen có nước da màu đen rám nắng, trong khi đó toàn bộ đàn ông ở thành phố S đều có nước da màu trắng hồng.

“Mời cô quay lại phòng.” Vệ sĩ hướng tay mời Thanh Nhã quay trở vào.

“Anh ta có quyền gì mà giữ tôi ở lại?”

“Tôi chỉ làm theo trách nhiệm và bổn phận, mời cô quay vào.”

“Khoan đã.” Uyên Nghi lên tiếng, một lần nữa nhìn cô đầy thăm dò sau đó mới tra hỏi.

“Cô là như thế nào đối với anh Phong?”

“Tôi…” Cô không biết phải trả lời như thế nào.

“Hiểu rồi, cô làm nghề bán da^ʍ đúng không?”

“Loại người như cô chỉ có thể làm nghề đó để kiếm sống, tôi không hiểu, cô làm cách nào lại khiến anh Phong chú ý tới.”

“Nhân tiện đây, tôi cũng nói cho cô hay, tôi là bạn gái của anh Phong.”

“Một con điếm như cô, hãy nhớ lấy đừng bao giờ tìm đến, hoặc có ý muốn bấu víu lấy anh ấy. Hiểu chưa?”

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Uyên Nghi rợn gáy, khi quay người lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh ngắt của Vương Đình. Đôi mắt đó dường như muốn lấy mạng ngay lập tức.

Vương Đình rất ít khi xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, chỉ khi về nhà thăm mẹ mới rời khỏi Đam Mê, phần lớn anh thường xuất hiện về ban đêm, nhưng là ở trong một hình hài khác.

Thành phố S nổi tiếng về sự giàu có và nhiều trai đẹp, giàu có nhất phải nói tới Lý Nam Vương.

Thứ nhì thì rất nhiều người, nhưng so với sự đẹp trai có lẽ là người đàn ông đang đứng trước mắt này đây.

Vương Đình chính là người đàn ông đó, đẹp và lạnh lùng, nét đẹp của Vương Đình khiến cho đối phương quên đi sự nguy hiểm đang ập đến.

Ngay cả Uyên Nghi cũng không thể nào thoát khỏi sự mê hoặc, bản thân là người mẫu quen biết rất nhiều người nổi tiếng và đẹp trai, trong đó có Lý Nam Vương.

Uyên Nghi từng cho rằng Lý Nam Vương là người đẹp trai nhất, nhưng đứng trước Vương Đình thì không biết dùng từ nào để miêu tả, chỉ biết rằng đẹp và lôi cuốn, nhất là cặp mắt ẩn nấp hai màu xanh đen.

“Vương Đình.”

Thanh Nhã mừng rỡ khi nhìn thấy Vương Đình, cảm giác này như vừa được giải thoát, cô nhấc chân chạy về phía trước nhưng mắt bỗng tối sầm lại khiến cô loạng choạng.

Vương Đình lao tới đỡ, tốc độ nhanh chóng khiến vệ sĩ đứng gác chỉ biết đứng đơ người nhìn.

“Tôi đưa cô về.”

“Anh… anh vẫn chưa đi…”

Đúng thế, từ lúc đưa Thanh Nhã đến cho tới bây giờ Vương Đình vẫn chưa đi, vẫn ngồi trong xe kiên nhẫn chờ đợi, đợi cho tới lúc không còn đủ kiên nhẫn mới đến tìm, nhưng không ngờ lại nghe được những lời xúc phạm.

Nếu không kiềm chế chắc hẳn Uyên Nghi đã chết dưới tay Vương Đình.

Vương Đình không muốn người con gái đã in sâu trong lòng, nhìn thấy cảnh mình ra tay gϊếŧ người, chỉ muốn cho người đó nhìn thấy hình ảnh tốt đẹp về mình nhất.

“Khoan.”

Vệ sĩ gác cửa lên tiếng cản lại, nhưng lời còn chưa nói hết, đã vội im lặng khi nhìn thấy ánh mắt Vương Đình, lóe lên một tia màu xanh, vệ sĩ bỗng quên mất điều mình đang nói, và ngược lại.

“Anh đi thong thả.” Vệ sĩ cúi gập người chào.

Do quá đói lại bị Đen hành cho một trận, nên dẫn tới việc Thanh Nhã bị kiệt sức lả người vì đói, chân tay run rẩy đứng không muốn vững.

Vương Đình ôm lấy vai cô dìu đi, trong đôi mắt chợt vụt qua một cảm xúc, khi nhìn thấy những vết thâm tím trên cổ của cô.

“Ổn không?” Vương Đình hỏi cô.

“Tôi... có lẽ ổn.” Cô yếu ớt dựa vào người Vương Đình, quả thực là cô rất mỏi mệt không muốn bước đi, nhưng vẫn gắng gượng mà đi.

Cô gái trực thang máy có lẽ ngày mai sẽ xin nghỉ việc, vì thấy khuôn mặt Vương Đình như nhìn thấy tử thần.

“Còn đi được?”

Vương Đình lạnh nhạt hỏi, nhưng trong lời nói đó là sự quan tâm.

Thanh Nhã chỉ gật đầu, không còn hơi sức để trả lời chỉ tựa đầu vào ngực Vương Đình, tìm chút thoải mái.

Toàn bộ con người nhỏ bé đều dựa sát vào người, trái tim Vương Đình nhảy bịch bịch liên tục. Nếu cứ tựa như vậy, không chừng bản thân sẽ mắc bệnh tim.

Vương Đình không khỏi xót xa trong lòng, cô rất gầy gò, bả vai không đầy đặn, chỉ có gò xương nhô cao, vóc dáng nhỏ bé yếu đuối.

Vương Đình cúi xuống nhìn người đang ở trong ngực mình nhắm đôi mắt lại như ngủ. Hàng mi dài cong vυ"t, còn ẩm ướt của những giọt nước mắt đọng lại.

Anh không thích nhìn thấy những vết tím trên cổ cô, nên đã dùng khăn quàng của mình che đi, trong con mắt hiện lên tia sáng màu xanh quỷ dị, bàn tay siết chặt lại.

Do quá mỏi mệt vừa ngồi lên xe cô đã ngủ thϊếp đi, thi thoảng lại nhíu mày.

“Này.” Vương Đình vỗ nhẹ vào vai cô.

Cô giật mình tỉnh giấc nhìn xung quanh với vẻ mặt hoang mang, hỏi.

“Tới nơi rồi sao?”

“Chưa.” Vương Đình trả lời.

Cô thở phào nhẹ nhõm, ổn định lại tinh thần.

“Cô nên ăn gì đó.”

Nói đến ăn, bụng cô đột nhiên kêu òng ọc vì đói.

“Ừ.” Cô gật đầu.

Vương Đình dừng xe bên vỉa hè, mở cửa bước ra.

Cô lặng lẽ theo sau, khi sắp vào bên trong nhà hàng, cô nắm tay Vương Đình kéo lại.

“Không cần vào nhà hàng, anh mua cho tôi một ly sữa nóng cùng bánh mì là được rồi.”

Vương Đình chau mày nhìn, cô hơi ngượng ngùng bổ sung thêm lời nói của mình.

“Ý tôi muốn nói là, anh mua cho tôi như thế được rồi, còn anh có thể vào trong ăn, tôi sẽ đợi anh bên ngoài xe.”

Vương Đình vẫn nhìn cô, nhưng cô không quan tâm tới điều đó, cô chỉ quan tâm đến Vương Đình gật đầu hay lắc đầu.