Chương 50: Một đoạn hồi ức

“Còn nhược điểm của sương trong tuyết, sẽ phản kháng với tất cả các loại thuốc tây khi đưa vào cơ thể.”

“Chỉ chấp nhận với thuốc nam hoặc thuốc bắc, còn điều thứ ba nghe tên hơi kỳ quặc một chút là tán phiêu cốt.”

“Cậu cũng hiểu công dụng của nó rồi, khi sử dụng tán phiêu cốt, còn phải kết hợp với một loại dược đặc biệt nữa mới có hiệu quả.”

"Thấy cha em giỏi không, một bình sương bảy màu có ba công dụng khác nhau đấy.” Cô bé tự hào khoe, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi vênh lên.

“Con gái còn không mau chuẩn bị thuốc còn đứng đó mà khoe mẽ à.”

Người đàn ông cốc nhẹ vào trán cô bé, cô bé xoa trán vội chạy vụt đi chuẩn bị nước.

“Cậu không thắc mắc tại sao tôi cứu cậu?”

“Giải thưởng lớn?” Chàng trai lạnh nhạt trả lời.

“Nếu muốn tiền, tôi đã đem cậu giao cho bọn chúng ngay từ đầu, còn mất công cứu cậu làm gì.”

“Vậy ông mong sau này tôi sẽ báo đáp, thứ mà tôi có thể báo đáp chính là gϊếŧ chết ông.” Chàng trai lạnh nhạt, cơ thể tỏa ra sát khí.

“Tôi không mong đợi cậu trả ơn cứu mạng, tôi cứu cậu vì một chữ duyên, nhưng quan trọng nhất sau này cậu sẽ bảo vệ con gái tôi.”

“Tưởng chừng sẽ hoán đổi được nhưng...” Người đàn ông thở dài bỏ lửng lời nói của mình.

Chàng trai khẽ chau mày, còn người đàn ông lại mỉm cười nói tiếp.

“Hơn 13 năm sau, cậu sẽ gặp lại con bé và quay trở lại đây. Lúc đó hãy thực hiện lời hứa của mình, hy vọng cậu đừng quên.”

“Cha ơi, nước ấm đã chuẩn bị xong rồi.”

Cô bé ló đầu ra khỏi nhà tắm, còn chàng trai thì nhìn cô bé.

“Huyền Chi, đem Đào tiền duyên đổ xuống bồn tắm cùng ít thảo dược này nữa.”

“Dạ!”

Người đàn ông quay sang nhìn chàng trai, hất hàm nói.

“Nó là bảo bối của tôi, con bé dễ thương chứ, đáng tiếc có mệnh khổ, sau này cậu sẽ bảo vệ nó.”

"Hừ!" Chàng trai hừ nhẹ.

Bảo vệ một người con gái chuyện này sẽ không xảy ra. Người đàn ông mỉm cười như đọc được suy nghĩ của chàng trai.

“Tin tôi đi, khi nào trong đầu cậu có suy nghĩ muốn bảo vệ một người, thì người đó là con gái tôi. Hy vọng cậu nhớ kỹ điều tôi vừa nói, cậu mau đi tắm xong rồi nghỉ ngơi.”

Người đàn ông gọi với ra.

“Con ở lại đây, nếu cậu ta cần gì thì giúp một tay, cha có việc phải đi đến tối mới về.”

“Vâng! Cha đi mau về.”

Cô bé lần nữa thò đầu ra khỏi nhà tắm, bước ra ngoài lấy khăn tắm đưa cho chàng trai.

“Anh tắm đi, cần gì cứ lên tiếng gọi, em ở bên ngoài này đợi.”

Cô bé bước ra ngoài khép cửa lại, chàng trai ôm ngực đi vào nhà tắm, vết thương trên ngực đã được khâu lại rất cẩn thận.

Ngâm mình trong dược liệu cảm giác thật dễ chịu, vết thương trên người giảm đau thấy rõ.

“Đừng ngâm mình trong bồn tắm quá lâu, sẽ không tốt đâu, chừng 30 phút là tốt nhất.”

Từ bên ngoài giọng cô bé cất lên, chàng trai mở mắt ra nhìn đồng hồ đeo tay, đúng vừa tròn 30 phút, nán lại một chút rồi mới rời khỏi phòng tắm.

Chưa đầy 1 giờ vết thương trên ngực đã có dấu hiệu ăn da non, lúc này chàng trai mới tin vào lời của người đàn ông.

Chàng trai, liếc nhìn cô bé đang nô đùa cùng con mèo trên ghế.

“Sau này sẽ bảo vệ cô nhóc này à, nực cười.” Chàng trai lẩm bẩm.

“Anh phải đi hả?” Cô bé nhìn đồng hồ xong nói tiếp.

“Cha nói không hề sai, đúng 5 giờ kém 5 anh sẽ rời khỏi đây, cha còn dặn, tốt nhất anh nên trở về thành phố S.”

“Hiện tại dị năng của anh chưa thức tỉnh, nên không thể gϊếŧ được kẻ đó, xe cũng chuẩn bị cho anh rồi đó.” Cô bé chỉ vào gara xe.

Chàng trai nhìn chiếc xe ô tô bán tải màu đen, có dòng chữ “thu mua phế liệu”.

“Cha nói, đi xe này bọn chúng mới không chú ý đến anh. Đây này, cha còn chuẩn bị đồ nghề cho anh nữa.” Cô bé lôi ra một bao tải, toàn mấy thứ linh tinh.

“Trên đường đi anh sẽ cần tới.”

Cô bé lè lưỡi làm mặt quỷ, trêu chọc.

"Sau này, anh sẽ trở thành vệ sĩ em đấy."

Chàng trai lạnh nhạt nhìn cô bé.

“Nè.”

Cô bé đặt chìa khóa xe vào tay chàng trai, móc khóa là một con búp bê bằng gỗ xinh xắn.

"Anh đi đi, nếu không bọn chúng sẽ tới."

Chàng trai thoáng rùng mình, làm sao người đàn ông đó có thể biết trước được mọi chuyện như thần. Chàng trai bước ra cửa nhưng không quay đầu lại nhìn.

“Gửi lời của tôi tới cha cô, cảm ơn ân cứu mạng.”

“Nhất định rồi.” Cô bé vẫy tay tạm biệt.

Bóng dáng chàng trai biến mất sau dãy hàng cây xanh mượt thẳng tắp.

Nhờ sự chuẩn bị chu đáo của người đàn ông kia mà chàng trai trẻ đã thoát khỏi một kiếp nạn.

Vương Đình lắc đầu sực tỉnh sau mấy giây nhớ lại chuyện trước đây, chàng trai đó không ai khác chính là Vương Đình.

Lần đó tới thành phố Z có chút việc, lại không ngờ bị người anh em truy sát. Kể từ đó Vương Đình không hề tin tưởng ai, ngoài trực giác của bản thân.

Vương Đình nhìn người con gái đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nếu Thanh Nhã là bé gái năm đó, thì điều này không thể xảy ra.

Cô bé năm đó xinh đẹp dễ thương, khi cười để lộ má lúm đồng tiền cùng chiếc răng khểnh, còn người con gái này không có răng khểnh, chỉ có hàm răng trắng đều như ngọc.

Vương Đình nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, vì sao Thanh Nhã biết rất rõ về phương thuốc bí truyền kia chứ.

Nhưng theo Vương Đình được biết, người cha của cô chỉ sáng mắt vì tiền, ngoài tiền ra ông ta không biết gì hết, chứ đừng nói tới việc am hiểu về phương diện đông y.

Để giảm bớt sự nghi hoặc, Vương Đình tiếp tục thăm dò cô.

“Sương trong gió còn có tên gọi nào khác không?”

“Có, nhưng tại sao anh lại quan tâm?” Cô nhắm mắt, còn miệng thì trả lời.

Vương Đình lấy tay che miệng ho khan.

“Tôi từng nghe qua nhưng không rõ chi tiết."

Lúc này cô mới mở mắt nhìn anh, nói.

“Ò.” Cô lại nói tiếp.

“Có ba tên gọi khác nhau, thứ nhất là Đào tiền duyên, phương thuốc này ít dùng đến vì không phải trường hợp nào cũng có thể dùng được.” Cô giải thích

“Vì sao?” Vương Đình hỏi, trong lòng anh có chút gợn sóng.

Vì trước đây Vương Đình được trị bằng Đào tiền duyên, vết sẹo trên ngực hiện nay vẫn còn.

Trên đời này, mọi vết thương nặng nhẹ cỡ nào khi qua tay Bảo An, đều lành lặn không một dấu vết để lại, nhưng vết sẹo của Vương Đình, Bảo An đành chịu thua.

Cô tiếp tục nói.

“Đào tiền duyên chỉ dùng cho người có duyên, thông thường dược dịch luôn ở trong trạng thái trong suốt, nhưng khi gặp người có duyên sẽ chuyển thành bảy màu.”