Chương 41: Người lạ đột nhập giữa đêm khuya

Cùng thời điểm đó diễn ra tại vùng ngoại ô ven thành phố. Cách thành phố không xa là một khu nông trại rộng lớn, ở đây được trồng rất nhiều các loại rau, củ, quả...

Nằm giữa vườn cây ăn quả là ngôi biệt thự nhỏ với hai tầng lầu. Nhìn bên ngoài ngôi biệt thự rất bình thường, nhưng không ai nghĩ ngôi nhà bình thường này lại là một khu căn cứ.

Trong một căn phòng rộng rãi đầy đủ tiện nghi, trên tường gắn chằng chịt các thiết bị hiện đại.

Một dàn máy tính khổng lồ hiển thị tất cả các địa điểm của trung tâm thành phố, đây là bản đồ chi tiết nhất.

Trong một căn phòng rộng chừng 100 mét vuông có bốn đến năm người đàn ông đứng im như tượng.

Một người ngoài 30 tuổi ngồi trên ghế, một nửa người ngoài ánh sáng, nửa còn lại trong bóng tối, còn khuôn mặt bị bóng tối bao phủ.

“Có tin tức gì không?” Hắn lạnh nhạt hỏi.

“Vẫn chưa có tin tức gì của bọn chúng.” Một trong số bốn người kia trả lời.

“Mở rộng phạm vi, tăng thêm người đi truy sát.”

“Rõ!”

Bốn người đàn ông nhận lệnh liền rời theo lối đi bí mật, vừa đi khỏi thì một người khác đi vào.

“Ông chủ.” Người vừa mới tới cúi người lên tiếng.

“Nói.”

“Vừa thấy hắn xuất hiện ở bên ngoài ngoại thành.”

“Tốt, theo sát.” Trong lòng hắn ta có chút kích động.

Hắn nhìn tấm thẻ ngân hàng màu đen, nhìn kỹ lại thì đấy không phải là thẻ ngân hàng, mà là một khẩu súng mini, có thiết kế tương tự với thẻ ngân hàng.

Đừng cho đó là khẩu súng đồ chơi, có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào chẳng hay biết.

Hắn đút khẩu súng vào trong túi áo, mở ngăn kéo lấy thêm một khẩu súng khác rồi rời đi.

Thanh Nhã ngồi co tròn trên chiếc giường rộng lớn, hai tay ôm lấy đầu gối. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng, cô chỉ sợ Lý Nam Vương xuất hiện.

Từ lúc cô bị đem cho Khổng Tinh, thì Lý Nam Vương là cơn ác mộng, không bao giờ chấm dứt, hình ảnh đó đã ám ảnh, ăn sâu vào trong trí nhớ.

Một tiếng động nhỏ phát ra làm cô giật mình hoảng sợ. Dưới sàn nhà khẽ lay động, chiếc giường dịch chuyển sang một bên.

Cô chưa hiểu chuyện gì, thì mặt sàn đã hiện ra một lỗ hổng, từ lỗ hổng đó có một bàn tay dính máu dơ lên.

“A…” Thanh Nhã bị dọa cho sợ, cô ngã xuống giường.

“Kêu cái gì.” Lỗ hổng xuất hiện một người đàn ông xiêu vẹo đi lên.

“Mẹ kiếp.” Hắn chửi rủa chính mình khi đi nhầm phòng.

“Anh…anh…” Thanh Nhã nói cà lăm, tay chỉ vào người đàn ông đang đứng trước mặt.

Đứng trước mặt cô là một người đàn ông xa lạ, trên mặt có vết sẹo dài, khiến người đó càng trở nên đáng sợ.

Người đàn ông tiến về phía cô, nào ngờ do vết thương quá nặng nên ngã bịch xuống. Người đó nằm yên không động đậy.

“Này…” Mặc dù họ không nhúc nhích, nhưng ánh mắt vừa nãy của họ thì cô vẫn rất sợ.

Cô giữ bình tĩnh, nhìn hắn ta nằm im không nhúc nhích, cạnh đầu giường có con dao gọt hoa quả cô cầm lấy, chậm rãi tiến tới chỉ cần hắn ta làm gì thì đâm luôn.

“Này…” Cô đá nhẹ vào người hắn, nhưng hắn không phản ứng.

Đá đến mấy cái, hắn vẫn nằm im không nhúc nhích, lúc này cô mới yên tâm, nhưng vẫn không thả lỏng cảnh giác.

“Chắc chết rồi.” Cô kiểm tra hơi thở.

Khi vừa chạm vào, một khẩu súng từ từ dơ lên dí vào trán.

Cô buông dao, suýt chút nữa cắm vào tay hắn ta.

"Tôi... tôi..." Cô sợ hãi vội dơ hai tay lên.

Hắn ta cố gắng đứng dậy nhưng không thể.

“Anh... anh ổn không?” Tuy sợ nhưng cô vẫn có lòng hỏi han.

Hắn ta lắc đầu cho tỉnh táo và cố gắng đứng dậy, loạng choạng mấy bước chân mới đứng vững, liếc xéo nhìn cô.

Cô rùng mình rợn tóc gáy, một cảm giác lạnh chạy dọc theo sống lưng, ánh mắt của người này thật giống với ánh mắt của Lý Nam Vương, lạnh lẽo mà vô tình.

Hắn ta ôm lấy phần bụng lảo đảo đi đến bên bức tường, nhưng đi được vài bước lại đổ gục dưới sàn.

“Ổn không á?” Cô lại hỏi.

Cô rón rén đi tới bên đặt ngón tay lên mũi để thăm dò hơi thở, hơi thở rất yếu, cô lay vai hắn.

“Anh gì ơi…"

Hắn ta cau có, không phải vì đau mà do cô chạm vào vai.

"Khôn... hồn... thì bỏ tay ra..." Giọng hắn ta trong hơi thở ngắt quãng.

Thanh Nhã ngã ngửa khi bị bàn tay đầy máu túm lấy, dù bị thương nặng nhưng tay hắn ta vẫn rất khỏe. Bằng chứng là, bóp cổ tay cô thâm tím.

Dù trên người hắn ta mang vết thương, nhưng ánh mắt lại rất bình thản, đến mức làm cho người khác không rét mà run.

Cô bị hắn dí súng vào mặt, lỡ không may sơ sẩy một cái viên đạn đi xuyên qua lão, cô lo lắm chứ.

“Có gì thì từ từ nói được không?” Cô gượng gạo cười, cố giữ ra vẻ trấn tĩnh.

“Tôi không có ý gì khác, tôi... tôi... chỉ xem vết thương của anh thế nào thôi.”

Thanh Nhã đã nói như thế rồi, vậy mà nòng súng vẫn chĩa thẳng vào mắt bên phải.

Cô sợ đến nỗi mắt cứ mở thật to để nhìn vào bên trong nòng súng. Hôm nay chính là ngày đại hạn đến với cô, trong một buổi tối đã bị ba người đàn ông dí súng vào mặt đe dọa.

Cô thực sự đã chết đi sống lại rất nhiều lần, phải chăng kiếp trước đã gây ra nghiệp chướng đắc tội với bọn họ, nên kiếp này phải gánh chịu hậu quả.

Hắn ta buông khẩu súng xuống, khi vết thương trở nên đau, mất máu quá nhiều đầu óc bị choáng váng.

Hắn ta thoáng sững sờ khi được cô đỡ dậy, vì không thích cô chạm vào nên hắn ta thô bạo đẩy ra, chẳng may lại va vào bức tường làm vết thương càng đau.

“Tôi gọi người giúp anh...”

Lời đề nghị của cô vừa mới ra khỏi miệng, liền nhận được cái bóp cổ từ phía hắn ta.

Giọng lạnh lẽo vô cảm cất lên, phải công nhận rằng người trong giang hồ thật không có tình người, mặt mũi ai cũng viết sẵn chữ chạm vào thì chết.

“Cô đừng có giở trò ở đây, gọi Vương…”

Còn chưa nói hết câu đã lăn đùng ra, theo phản xạ cô đỡ lấy.

Thanh Nhã rất vất vả để lôi thân hình to lớn lên giường, cô nhăn nhó mặt mũi khi vết thương ở tay có cảm giác đau, khi nhìn xuống bàn tay đã nhuộm màu đỏ.

Đây không phải máu của cô mà là máu của người đang bất tỉnh.

"Người này bị thương?"

“Tại sao họ lại đi lên từ lối này.”

“Mặc kệ đi, sơ cứu cho anh ta trước rồi tính, không may anh ta chết ở đây mình còn gặp xui xẻo nữa.”

Cô thu dọn dụng cụ y tế, nhìn đồng hồ lúc này đã là 3 giờ sáng, kéo chăn mỏng đắp lên, tiện tay chỉnh lại gối và tư thế nằm, để hắn ta ngủ thoải mái hơn xong cô mới ra ngoài ban công.

Một cơn gió lạnh thổi qua, nhờ đó mà tinh thần cô tỉnh táo đôi chút.

Từ khi linh hồn nhập vào thân xác của Thanh Nhã cuộc sống bình yên giản dị của cô trở nên lao đao, khổ sở.