Chương 40: Vì sao cô đeo mặt nạ quỷ

Khải Huy ném áσ ɭóŧ sang bên cạnh, khóe môi hơi cong cười tà mị, ánh mắt nheo lại nhìn đi đâu đó.

Cô giật mình khi có vật thể lạnh lẽo cứng rắn chạm vào mông, muốn đẩy ra nhưng lại không dám đành nằm im như tượng.

“Quay người lại.” Khải Huy ra lệnh cho cô.

Cô nghe lời từ từ xoay người lại, nhưng không dám nhìn xuống phía dưới nơi có vật gì lạnh ngắt chạm vào.

“Nhìn xuống.”

Cô chậm rãi di chuyển ánh mắt nhìn xuống, trán đổ mồ hôi lạnh khi nhìn thấy khẩu súng ngắn, chĩa thẳng vào bộ phận nhạy cảm của phụ nữ.

Tối nay cô đã bị hai người đàn ông dí súng hăm dọa.

“Cô có tin viên đạn này sẽ nằm thay vật của đàn ông không?”

Cô gật đầu như gà mổ thóc, tất nhiên là cô tin vật này sẽ nằm thay vật của đàn ông ở trong đó.

Khải Huy di chuyển khẩu súng dần dần lên phía trên, rồi dừng lại trước ngực. Môi mỏng lại nhấc lên nói tiếp.

“Hoặc đây sẽ có lỗ thủng tuyệt đẹp.”

Khải Huy di chuyển khẩu súng lên phía trên, khẩu súng chịu dừng lại ở cằm.

“Leo lên.”

Lúc này Thanh Nhã như một con rô bốt đã được lên sẵn dây cót, leo lên ngồi trên đùi. Người Thanh Nhã rất lạnh, lạnh như một tảng băng. Còn tay Khải Huy rất nóng khi chạm vào lưng vuốt nhẹ, khiến cô nổi da gà.

“Tôi không thích phụ nữ cứng như khúc gỗ, khi đã ngồi lên người tôi thì cô phải biết làm gì rồi.”

“Có cần tôi chỉ dạy cho cô, làm cách nào để gây hưng phấn cho đàn ông không?”

“Khi làʍ t̠ìиɦ tôi không thích có vật cản trở trên người.”

Hàm ý của Khải Huy rất rõ ràng, nhắc nhở Thanh Nhã cởi bỏ quần áo trên người của mình, nhưng với tâm trạng hiện tại thì cô không thể suy nghĩ được gì.

Chơi với người có súng không dễ chút nào, hở ra một cái chết lúc nào cũng chẳng hay.

Thanh Nhã rất xấu hổ khi trên người chỉ còn mỗi mảnh vải che đi phần quan trọng nhất trên cơ thể. Ngồi trên đùi Khải Huy, cô cảm nhận một chỗ trên cơ thể Khải Huy không ổn định, nên cô rất hoang mang lo sợ.

Thanh Nhã ngồi ngây ngốc tại chỗ, cho tới khi bị Khải Huy đẩy xuống mới sực tỉnh. Khải Huy vội đi vào nhà tắm.

Dòng nước mát lạnh dội lên người giúp tinh thần Khải Huy trở nên tỉnh táo. Lửa tình trong người lập tức tan đi, Khải Huy cởi bỏ mặt nạ để xuống bên cạnh rồi nhìn mình trong gương. Nếu Thanh Nhã nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ hãi.

Khải Huy siết chặt nắm đấm, hàm răng nghiến chặt vào nhau, đôi mắt hiện lên những tơ máu màu đỏ.

“Lý Nam Vương, tên khốn nhà cậu, tôi sẽ không để cậu được sống yên ổn, giữa hai chúng ta chỉ có thể là kẻ thù.”

Khải Huy chạm lên mặt nạ bạc, khóe môi hơi nhấc lên, rất lạnh lẽo và vô tình. Nhưng rồi, ánh mắt lại ảm đạm.

“Thanh Nhã, xin lỗi! Anh chỉ có thể làm như vậy, hiện tại chưa phải lúc anh xuất hiện trước mặt em, khi mọi chuyện xong xuôi anh sẽ tìm và nói rõ mọi chuyện."

Khải Huy nhìn khuôn mặt mình trong gương, khuôn mặt này khiến bản thân hận, hận không thể hủy hoại.

Trong khi đó tại một căn phòng, bóng tối vây quanh phủ kín thân hình cao lớn, chỉ có ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt của hắn.

Lý Nam Vương tắt màn hình, di nhẹ tay trên trán, để xua đi mọi mệt mỏi ưu phiền. Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, hơi vén rèm cửa sổ màu đen nhìn xuống sân khấu chữ T.

Trên đài, vũ công đang múa uốn lượn trên ống tuýp, như một con rắn. Hắn buông rèm cửa sổ, trở lại vị trí cũ ngồi xuống, với lấy chai rượu gần đó rót ra ly.

Vừa rồi hắn quan sát cô và Khải Huy, qua màn hình điện thoại, khi xem được một đoạn hắn không muốn xem thêm, vì sợ bẩn mắt.

“Đàn bà cũng chỉ có vậy.” Hắn ngửa cổ uống cạn ly rượu.

“Cộc cộc…” Bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng.

“Vào đi.”

“Ông chủ?”

“Kết quả?” Hắn nhàn nhạt hỏi.

“Theo tư liệu điều tra được, 3 năm trước Thanh Nhã có cứu một người tên là Huy, người này bị một băng nhóm truy sát. Ngoài ra không còn bất kỳ manh mối nào?”

“Huy.”

Hắn nhíu mày, lại nghĩ tới hình xăm trên vai cô, Lâm Phàm rất thích vuốt ve.

“Huy. Cái tên này rất thú vị. Cuộc sống của cô ta trước đây thì sao?" Hắn lại hỏi.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng rượu rót ra ly, người vệ sĩ hơi căng thẳng suy nghĩ vài giây rồi trả lời.

“Trước đây cuộc sống của cô ta rất bình dị, không có gì nổi bật.” Khương trả lời.

Hắn xoay ly rượu trong tay, còn tay kia vén rèm cửa sổ, ánh điện từ ngoài chiếu qua khe hở rọi xuống cánh môi bạc, bờ môi hơi cong lên cười mà như không cười.

“Lâm Phàm, Huy, hai người này thú vị đấy.”

Hắn vén rèm cửa rộng hơn một chút, ánh sáng từ ngoài chiếu vào nửa khuôn mặt, một nửa còn lại vùi sâu trong bóng tối, hắn giống như một con quỷ đang săn con mồi lớn.

“Có lẽ hai người này là một người nếu không, hắn ta sẽ không chú ý đến hình xăm.” Hắn uống ngụm rượu xong nói tiếp.

“Hắn ta trước nay đối với đàn bà không có hứng thú, nhưng khi gặp cô ta mọi chuyện lại thay đổi.”

“Đúng vậy, vì sao tôi lại không nhận ra điều này?” Khương gật đầu, suy nghĩ.

“Cho người theo sát hắn, ngoài ra điều tra thêm thông tin về cô ta, tôi muốn biết hết mọi chuyện của cô ta, kể cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất.”

“Vâng.” Khương hơi khom lưng rồi xoay người rời đi.

“Lần này, xem ai săn ai.” Hắn cười khẩy, buông rèm cửa sổ xuống.

Khải Huy từ trong phòng tắm bước ra, thấy cô vẫn nằm co quắp. Khải Huy ngồi xuống mép giường cầm lấy khăn lau tóc.

Còn cô run sợ giữ chặt lấy góc chăn.

“Nói đi, vì sao dùng mặt nạ hủy sinh. Đây là mặt nạ quỷ cô hiểu không?" Khải Huy ngừng lau tóc, nhìn cô.

Cô giật mình, làm sao anh ta có thể nhận ra cô đeo mặt nạ chứ, mặt nạ này cô nhìn mãi mà không hề tìm ra dấu vết.

“Tôi... tôi...” Cô ấp úng.

“Xem ra cô là người rất đặc biệt, nên Lý Nam Vương mới hậu đãi như vậy.”

“Tôi nhắc cô một chút, mặt nạ kiêng kị với nước, đặc biệt là nước có độ ấm hoặc là hơi nước.”

“Tôi thừa nhận mình tàn bạo, nhưng lại không bằng một góc của Lý Nam Vương.”

“Về chuyên sâu tôi không nghiên cứu kỹ lưỡng về mặt nạ dưỡng trùng. Tôi chỉ nhắc nhở cô thận trọng với nước.”

Khải Huy siết chặt tay đến mức hiện rõ từng mạch máu, gân cốt nổi lên trên mu bàn tay. Còn con mắt hiện lên tia lạnh lẽo khó đoán, khóe môi thoáng cười lạnh.

“Thú vị rồi đấy.”

Nụ cười lạnh của Khải Huy làm cô liên tưởng tới, Lý Nam Vương đang đứng ở trước mặt. Tóc tai dựng ngược, khi Khải Huy nhìn cô bằng ánh đỏ hoe khiến cô kinh hãi.

“Mặc quần áo vào đi, bộ dạng cô như vậy khiến tôi mất hết hứng.”

“Vâng!” Thanh Nhã như từ cõi chết trở về, vội vàng mặc rất nhanh chỉ sợ Khải Huy đổi ý.

Nhìn hành động của cô, Khải Huy chỉ biết tặc lưỡi lắc đầu.