Chương 3: Say rượu nói bậy

Khi Lâm Ninh bước vào, ngay lập tức đã bắt đầu nói nhảm, không ngừng la hét "Tôi muốn trở thành người giàu nhất thế giới! Lái tàu ngầm, mặc đồ hiệu, ai cũng phải ngưỡng mộ và theo đuổi tôi!"

Lục Diệc Thanh cũng đang say, không nghe rõ những gì Lâm Ninh nói nhưng vẫn hùa theo:" Được"

Lâm Ninh thở ra mùi rượu, quay đầu nheo mắt nhìn hắn và nói: "Nếu anh đối xử tốt với tôi bây giờ, sau này tôi sẽ cho anh làm thư ký của tôi. Có việc gì tốt tôi cũng sẽ để anh được hưởng ké, À mà thôi, nghiện đánh bạc như anh lỡ biển thủ công quỹ đánh bạc thì làm sao? Cho anh làm quản gia vậy, mỗi ngày nhận một ít lương."

Lục Diệc Thanh lại ừm, hắn uống say liền cảm thấy choáng váng, không còn sức lực để mang anh vào phòng ngủ nên đành phải đặt người lên ghế sofa. Vốn định nghỉ ngơi một chút nhưng cuối cùng lại ngủ quên luôn.

Nghĩ về việc Lục Diệc Thanh trở nên giàu có là nhờ dựa vào mình,mà mình lại không được ké miếng gì, Lâm Ninh không thể chấp nhận được.

Anh đứng dậy dựng ngón giữa vào Lục Diệc Thanh: "Anh nghĩ mình là ai? Chẳng phải là nhờ tôi mà anh mới có được ngày hôm nay à? Nói cho anh biết tôi khinh thường nhất là những kẻ cờ bạc như anh đấy! Kiếm tiền bằng trí óc chứ không phải chơi đen đỏ như anh. Ai cũng nghĩ anh đẹp trai giàu có, nhưng không ai biết anh là một thằng nghiện cờ bạc. Còn không bằng tôi!"

Lục Diệc Thanh say như chết, bị đá một phát cũng chỉ hơi run lên rồi lại ngủ tiếp.

Thấy vậy, Lâm Ninh liền nghĩ ra cách tạt nước vào người cho tỉnh hẳn nên loạng choạng đi tìm phòng tắm, thỉnh thoảng bị ngã rồi đứng dậy bám vào tường đi tiếp. Mất 10 phút để vào tới phòng tắm.

Lâm Ninh xả nước tối đa, đổ đầy một chậu định mang ra ngoài, nhưng không thể đứng vững được, nước bắn tung tóe ra ngoài làm gạch trơn trượt.

Anh giẫm phải vũng nước trượt ngã ngửa về phía sau, đầu bị đập mạnh, tiếng kêu đau đớn vang lên, không thể đứng dậy được, sau một hồi cố gắng giằng co thì ngất xỉu.

Ánh nắng sớm mai chiếu qua khung cửa sổ kính, lan tỏa từ trần xuống sàn nhà, làm cho căn phòng trong như một đại dương, cơn gió lạnh thổi qua mang theo cảm giác rùng mình.

Lục Diệc Thanh vuốt ve cái đầu đau nhức, nhớ lại cảnh uống rượu ngày hôm qua, phát hiện Lâm Ninh đã không còn ở bên cạnh, liền tìm kiếm khắp nơi.

"Lâm Ninh, Lâm Ninh."

Không ai đáp lại, hắn chạy đi kiếm từng phòng trong nhà, cuối cùng tìm thấy Lâm Ninh đang nằm bất tỉnh trong phòng tắm.

Lâm Ninh nằm bất tỉnh dưới đất, bên cạnh có một chậu nước, xung quanh cũng đầy nước, quần áo trên người ướt sũng, hai má đỏ bừng, vẻ mặt đau đớn.

"Sao lại chui vào đây ngủ thế này?", Lục Diệc Thanh cất chậu nước đi, cúi xuống đỡ anh dậy. Thấy nhiệt độ cơ thể anh hơi cao nên Lục Diệc Thanh sờ trán kiểm tra,"Bị sốt rồi à?"

Chỉ kiểm tra bằng tay không đủ chính xác, hắn lấy nhiệt kế ra để đo. Đúng là anh bị sốt, ngay lập tức gọi bác sĩ gia đình đến.

Sau khi bác sĩ khám và nhắc nhở một vài điều, rồi rời đi.

Lục Diệc Thanh sử dụng túi đá để làm giảm nhiệt cho anh, đồng thời thường xuyên đo nhiệt độ của anh. Chăm sóc anh đặc biệt ân cần, chu đáo.

Ánh hoàng hôn buông xuống, làm cho căn phòng tỏa ra một ánh sáng vàng ấm áp. Giờ đã là buổi chiều.

Lâm Ninh xoay người trên giường, từ từ mở mắt. Anh ngửi thấy một mùi thơm ngon khiến bụng đói cồn cào. Túi đá trên trán đã ấm lên, có nhiều bọt nước trên mặt.

Chắc chắn đây là phòng ngủ chính, tủ quần áo treo đầy đồ của Lục Diệc Thanh, có lẽ đây là phòng của hắn. Anh nhìn vào túi đá y tế trong tay, chắc là anh đã bị sốt.

Anh nhớ tối hôm qua mình uống rượu quá nhiều say như con gà tây, sau đó vào nhà và bắt đầu nói nhảm, rồi vào phòng tắm để lấy nước, khúc cuối thì không còn nhớ gì nữa.

Kết quả là anh bị sốt và lại ở trong phòng ngủ của Lục Diệc Thanh. Chắc hẳn tối qua hắn không nghe thấy mấy lời thăm hỏi của anh đây nhỉ?