Chương 4: Kế hoạch lừa tiền ông chủ cũ

Nghĩ tới đây Lâm Ninh liền an tâm, anh chưa thể cùng Lục Diệc Thanh trở mặt được, còn phải bòn tiền của thằng ngu này để xây dựng sự nghiệp nữa.

Mùi thơm từ trong bếp truyền ra, loáng thoáng nghe được tiếng nấu nướng, hẳn là bảo mẫu mà Lục Diệc Thanh thuê.

Lâm Ninh đi theo mùi hương, nhìn thấy Lục Diệc Thanh đang đứng trong bếp, anh không thể tin được thằng cha lắm tiền này còn có thể tự mình xuống bếp nấu ăn, cũng không biết đang ra dẻ cho ai xem nữa hừ!

Có điều kỹ thuật nấu nướng của Lục Diệc Thanh khá tốt, tính tình cũng ôn nhu, còn không chê làm việc nhà.

Trước kia hồi mới xây dựng sự nghiệp hai người từng sống cùng nhau, cơm nước trong nhà đều là do Lục Diệc Thanh làm, còn Lâm Ninh thì phụ trách lên kế hoạch và viết phần mềm.

Khoảng thời gian đó anh sống khá thoải mái và hưởng thụ.

Lục Diệc Thanh vô dụng chỉ phụ trách ra tiền, mọi việc đều nghe theo Lâm Ninh, còn biết cách an ủi người khác nữa.

Chẳng qua hắn quá nghiện cờ bạc, nếu không phải hắn đem hết tiền đi đánh bạc thì có lẽ hai người vẫn đang hợp tác.

Ngửi mùi đồ ăn liền biết có bao nhiêu ngon, trên bàn bày năm món, còn có canh dưỡng sinh. Đều là đồ ngon đồ bổ lại đều là món anh thích, hơn nữa còn có lợi cho cơ thể đang ốm của anh.

Lục Diệc Thanh dọn đồ ăn xong, đưa bát cơm cho Lâm Ninh rồi đưa đũa, "Ăn nhiều một chút bồi bổ thân thể cho tốt, khoẻ mạnh thì chúng ta mới ra nước ngoài kiếm tiền được."

Nói ra nước ngoài kiếm tiền, không phải chạy đến mấy sòng bạc lớn thì cũng là sang Myanmar đổ thạch, kim ngạch chắc chắn không nhỏ.

Đôi khi anh thực sự không hiểu, Lục Diệc Thanh rõ ràng là tỷ phú, lại không chịu kiếm tiền đàng hoàng ngược lại cứ thích đâm đầu vào cờ bạc.

Có lẽ trong mắt con nghiện như hắn, việc kiếm tiền đàng hoàng không phê bằng việc thắng bạc cả trăm triệu một đêm.

Lâm Ninh biết rõ cờ bạc xui rủi như nào, dù cho Lục Diệc Thanh kiếm cả mớ tiền nhờ cờ bạc thì anh vẫn không chấp nhận ý tưởng làm giàu này. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, cứ cờ bạc thì trước sau gì cũng táng gia bại sản.

Nếu lần này hợp tác cùng Lục Diệc Thanh, anh phải tìm cách ngăn hắn ta cờ bạc.

Thấy anh không nói gì, Lục Diệc Thanh gắp cho anh một miếng thịt, "Sao, không vừa miệng à?"

Lâm Ninh cắn miếng thịt, béo nhưng không ngấy, rất ngon, "Không, chỉ là tôi thấy chưa cần ra nước ngoài gấp, cứ làm việc khác đã."

Lục Diệc Thanh có hơi không vui, thua nhiều thì tất nhiên hắn sẽ không tự tin, nhưng có Lâm Ninh vía mạnh ở đây, sao hắn bỏ qua cho được, "Sao mà được, tôi còn định bán hết cổ phiếu, nhà của để cùng cậu chơi cho đã. Không chỉ Myanmar, tôi còn muốn qua mấy sòng bài lớn ở châu Âu, bao nhiêu người mời tôi qua."

Chú mày vừa ngu vừa lắm tiền thế người ta lại chả rủ đi! Lại còn lên kế hoạch bán hết tài sản để đi đánh bạc!!!

Lâm Ninh nhịn không được chửi rủa thằng ngu này trong lòng, cố gắng thuyết phục hắn: "Không cần bán nhà và cổ phiếu, gần đây tình hình không ổn, tốt nhất không nên ra ngoài đánh bạc."

"Sao mà được, lâu rồi tôi không đánh, ngứa tay lắm rồi." Lục Diệc Thanh nghĩ đến những người phụ quản lý tiền bạc, hắn không biết gì về tài chính, lại thấy phát sầu, "Nhưng mà thủ tục bán nhà và cổ phiếu cũng rất phức tạp, nhất là cổ phiếu của Trường Thịnh, không thể bán hết một lúc được. Mấy cái tài chính này tôi thật sự không hiểu, để tôi hỏi người khác thử."

Cổ phiếu Trường Thịnh, đấy không phải là công ty của Từ Dương Thư à?

Hồi đại học năm 3, anh có cùng Từ Dương Thư và mấy người nữa hợp tác kinh doanh, Từ Dương Thư thích tỏ ra quý"s tộc"s, anh nhìn ngứa mắt nên phải bỏ đi, ai biết được thằng ngốc đó mở công ty lên lên được cả sàn chứng khoán, ghi tên trong danh sách người giàu, còn hay xuất hiện trên bản tin tài chính.

Lục Diệc Thanh thế mà lại sở hữu cổ phiếu của Trường Thịnh! Thằng ngu này bảo đầu tư 200 triệu vào internet, hoá ra là đầu tư vào công ty của Từ Dương Thư.

Nghĩ đến cũng biết hướng đi ban đầu là do anh vạch ra, nếu không thằng cha Từ Dương Thư vô tích sự làm sao mà biết khởi nghiệp bằng mạng xã hội.

Anh có thể lừa được tiền của Lục Diệc Thanh thì đương nhiên cũng có thể lừa được tiền của Từ Dương Thư. Thứ vô tích sự như thế mà chỉ trong vàn năm đã đưa công ty lên sàn giao dịch làm anh cấn cấn, hoá ra là nhờ vào sự góp sức của Lục Diệc Thanh.

Nghĩ đến điều này, anh càng thêm ghét Lục Diệc Thanh vl.

Lâm Ninh sắc mặt khó coi, bàn tay cầm thìa hơi siết chặt, trong lòng chửi hai thằng ngu kia chín chín tám mốt lần: "Anh nói anh có cổ phiếu Trường Thịnh à."

Lục Diệc Thanh không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, "Đúng vậy, lúc tôi đi đầu tư, tôi gặp một thanh niên. Tôi hỏi cậu ta có phải là internet không, cậu ta nói phải, nên tôi trực tiếp đầu tư. Tôi nghĩ hòn đá cậu chọn có thể kiếm tiền, thì internet mà cậu đề cập cũng có thể kiếm tiền."

Tức chết, hai thằng kia dựa vào anh làm giàu, thế mà anh lại chả được xu nào!

Khóe miệng Lâm Ninh giật giật, nuốt không trôi nữa nên bỏ thìa xuống.

Lục Diệc Thanh: "Cậu xem thử xem ngày nào tốt để tôi đặt vé máy bay?"

Đúng rồi, vứt Từ Dương Thư sang một bên đi, phải ngăn Lục Diệc Thanh trước!

Lâm Ninh lại cầm đũa lên gắp đồ ăn, chậm rì rì khuyên bảo:"Thật ra khả năng chọn đá của tôi có liên quan đến thời gian, nói thật cho anh biết, dạo này tôi có học xem bói, có thể tính ngày tốt. Gần đây tôi không gặp may về tài chính, thế nên tốt nhất là không đánh bạc, qua giai đoạn này lại tính tiếp."

Lục Nhất Thanh bán tín bán nghi: "Thật hay giả?"