Chương 32:

Căn cứ chiến đội TVT.

“Túi thiết bị ngoại vi của tôi còn ở trong phòng!”

“Tần Kỳ! Áo khoác đội phục của cậu đâu! Sao không chải lại tóc!”

“Đều tại đội trưởng! Có đội trưởng quét máy ảnh cho đội chúng ta, không phải tôi còn có thể không rửa mặt ra ngoài sao.”

“Hôm nay các cậu ai dám đi dép lê tôi liều mạng với các cậu, tôi nói cho cậu biết, Nam Bắc! Con mẹ nó cậu nhét cái gì vào trong bọc??? Có phải là dép lê không! Tôi nhìn thấy rồi!” Từ Mính giận đến mức tóc cũng muốn dựng lên.

Sau một hồi rối loạn, căn bản không giống như chiến đội chuẩn bị tham gia thi đấu.

Lục Quyện trái lại lười nhác ngồi trên ghế salon chơi điện thoại giống như bình thường.

Đội phục của y đã thay xong, vẫn lười nhác kéo khóa áo giống như trước đây, quần áo lỏng lẻo, một bộ lười biếng.

Từ Mính vừa vuốt mái tóc vì tức giận mà dựng lên vừa đi vòng qua, trông thấy dáng vẻ này của anh mí mắt lại nhảy dựng, nhẫn nhịn, “Chuẩn bị xuất phát.”

Lục Quyện ngẩng đầu nhìn anh ta, ồ, tiếp tục cúi đầu nhắn tin.

Từ Mính:…

Phải nhịn, đội ngũ quán quân, không thể trêu vào.

Từ Mính đứng bên cạnh sô pha một lát, đã nhìn thấy Trần Kiết đang thu dọn đồ trên lầu chạy xuống, chạy đến trước mặt Lục Quyện.

“Đội trưởng… anh tìm em.”

Trần Kiết có hơi căng thẳng.

Từ khi giành được quán quân thi đấu toàn cầu, TVT liền được nâng lên cao vυ"t, càng nhiều người khen, càng nhiều người mắng, còn chuyên môn chọn mềm mà mắng, Trần Kiết chính là người bị mắng nhiều nhất.

Mà trong đội tuổi cậu ta nhỏ nhất, tâm tính bất ổn nhất, lại thêm kỳ chuyển nhượng gần đây cậu ta trao đổi với những chiến đội khác, nhiều khi có tâm tư muốn chạy trốn, lo lắng lần thi đấu này mình gây ra sai lầm.

Lục Quyện vừa gọi wechat cho cậu ta, cậu ta vẫn sợ hãi.

Thấy thế, Từ Mính an tâm.

Lục Quyện dù đôi khi có hơi không đáng tin cậy, nhưng tổng thể mà nói vẫn tương đối an tâm.

Nếu không, TVT cũng không có khả năng đạt được thành tích như hôm nay.

Từ Mính an tâm đi ra.

Lục Quyện đáp lời, ngẩng đầu nhìn Trần Kiết, Trần Kiết cúi đầu có hơi không biết làm thế nào.

Thấy dáng vẻ này của Trần Kiết, Lục Quyện không khỏi cảm thấy buồn cười, bình thường mình có bao nhiêu dọa người?

“Tôi thấy cậu lúc chế giễu tôi theo đuổi người không kịp rất lợi hại mà, sao bây giờ lại ấp úng rồi.” Lục Quyện dựa lưng vào ghế salon, vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ra hiệu Trần Kiết ngồi xuống.

Trần Kiết co rúm, vẫn ngồi xuống bên cạnh Lục Quyện, nhỏ giọng giải thích, “Em không chế giễu.”

Lục Quyện cũng chỉ đùa một chút lại đưa chủ đề về quỹ đạo, “Cảm thấy biểu hiện của chính mình lúc huấn luyện thi đấu thế nào?”

Nói đến chuyện thi đấu, thái độ Lục Quyện luôn nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều.

Giống như Nam Bắc nói, không phải y hung dữ, chỉ là tính cách như thế.

Nghe y hỏi như vậy, Trần Kiết càng áy náy, cậu ta tự biết đoạn thời gian trước trạng thái không tốt, chắc chắn đội trưởng đã nhận ra được gì đó.

“Không phải rất tốt.”

Lục Quyện đáp, “Còn tự biết đó.”

Trần Kiết bị chặn họng.

Lục Quyện nói tiếp, “Nhưng mấy ngày trước huấn luyện thi đấu phát huy không tệ lắm.”

Lục Quyện dù luôn chế giễu đồng đội, nhưng khi nên khích lệ vẫn sẽ khích lệ.

Trần Kiết sửng sốt, cắn môi, không biết nên nói gì.

Lục Quyện nhận được đáp án như dự định, điều chỉnh tư thế ngồi, thần sắc dần dần nghiêm túc, “Trần Kiết, thành viên giữa các chiến đội biến động là chuyện rất bình thường.”

Y nói rồi cúi đầu nhìn hai tay Trần Kiết quấn lấy một chỗ.

“Tựa như đội chúng ta, nhiều năm như vậy vẫn luôn tiếp xúc tuyển người thích hợp.”

“Cậu muốn đi, muốn ở, làm đội trưởng, hoặc làm đồng đội cậu, tôi không có bất cứ quyền gì lên tiếng, cậu cảm thấy nơi đó thích hợp với cậu, cậu liền đi.”

“Nhưng cậu nhớ kỹ, cậu là một tuyển thủ chuyên nghiệp, nhiệm vụ duy nhất của cậu chính là đánh tốt mỗi trận đấu, không thẹn với chính cậu.”

“Đừng ôm những suy nghĩ tinh linh, những thứ trên mạng xem có hữu dụng không? Là dân mạng thi đấu cho cậu, hay là cậu thi đấu cho chính mình?”

“Là một đám anh hùng bàn phím hay chính cậu tự hiểu rõ thực lực của mình hơn?” Lục Quyện nói, mở weibo nhìn lướt qua.

Vừa đến tranh tài, ngôn luận trên mạng bắt đầu rối loạn khó xem.

Trần Kiết là tư lịch thấp nhất đội họ, tự nhiên sẽ có rất nhiều người nhân danh vì suy nghĩ cho TVT mà chỉ trích.

Mắng chửi người xem như nhẹ.

Một tuyển thủ chuyên nghiệp sợ nhất chính là người khác nói hắn ta không xứng với đồng đội.

Trước đó Trần Kiết sinh ra ý nghĩ chuyển nhượng, một phần cũng có nhân tố này.

Lục Quyện nói như vậy, Trần Kiết sửng sốt, hốc mắt lập tức đỏ lên, “Tôi…”

Cậu ta cũng không ngờ đội trưởng sẽ chú ý đến những điều này.

Lục Quyện cười nhạo, “Ai mà không từng ở cái tuổi này? Năm đó lúc tôi vào TVT, bị người ta mắng đến thế nào, cậu còn cho rằng tôi chưa từng trải qua sao?”

Đừng nói năm đó, ngay tại lúc này, lần nào thi đấu Lục Quyện không bị người ta lôi ra mắng? Cho dù giành được quán quân lại thế nào? Nên mắng thì người ta vẫn mắng, nói không chừng còn mắng nghiêm trọng hơn.

Nhưng Lục Quyện chưa từng có lúc thất thố, phảng phất như không gì có thể phá được, càng mắng, y càng đánh đến hung hăng, càng mạnh.

“Thi đấu cho tốt, dù sao quán quân là chúng ta.”

“Bọn họ nói chưa chắc đã đúng, đừng nghĩ quá nhiều.”

Vừa nghiêm túc chưa được mấy câu, Lục Quyện lại bắt đầu khôi phục ngữ khí trào phúng người khác.

Trái tim vốn đang treo lơ lửng của Trần Kiết, chậm rãi hạ xuống.

Lục Quyện nhìn dáng vẻ cậu ta dần dần trầm ổn, vỗ vai cậu, “Nhớ kỹ, đầu tiên tôi là đồng đội kề vai chiến đấu, sau đó mới là đội trưởng của cậu.”

Trần Kiết hít mũi.

Đến cùng thì cậu ta nghĩ quẩn cái gì mới cảm thấy TVT không thích hợp với mình?

Thời gian ở tại TVT, dù cậu rất mệt mỏi, nhưng tiến bộ thần tốc, bên ngoài luôn đánh giá tính tình Lục Quyện kém, đối với đồng đội không tốt, nhưng mọi người trong TVT đều biết, Lục Quyện nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ…

“Cho nên, nào, nói cho tôi biết, vì sao sợ tôi?” Lục Quyện xụ mắt, khẽ chậc lưỡi, “Tuổi không lớn lắm lá gan cũng rất lớn, đi theo người ta chế giễu tôi.”

Trần Kiết một giây liền thu hồi cảm động, ôm lấy túi thiết bị ngoại tuyến của mình nói, “Đội trưởng, tôi đi thu xếp đồ đạc.” xong liền chạy mất.

Lục Quyện thấy thế, cười khẽ, tiếp tục cúi đầu xem di động.

Trên đầu Wechat vừa vặn nhảy ra một cái tin nhắn, đến từ Úc Ninh: [Anh Lục Quyện, cố lên]

Vẻ mặt Lục Quyện sững lại, khóe môi chậm rãi cong lên, vừa định đánh chữ hỏi hắn, có tới xem thi đấu hay không, nếu như không đến, y liền cố gắng bán cái thảm, đã nhìn thấy Úc Ninh lại gửi một cái biểu tượng cảm xúc.

[Chồng ơi cố lên.gif]

Chồng ơi cố lên.

Cố lên.

Chồng ơi.

Chồng.

Ơi.

Còn rất phù hợp với một trái tim màu hồng.

Mặc dù trái tim là từ chính mắt y bay ra ngoài, nhưng mà, do Úc Ninh gửi tới.

Ba một tiếng.

Lục Quyện ném di động xuống đất.

Biểu tượng cảm xúc này trước đó Lục Quyện cũng thường xuyên thấy trên weibo.

Lúc vừa đánh chuyên nghiệp, Lục Quyện thật ra rất phiền chuyện fan tự lấy ảnh chụp P thành đủ làm biểu tượng cảm xúc, về sau lâu dần, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, dù sao cũng là biểu tượng cảm xúc, cũng không phải chính y.

Nhưng hiện tại, lần đầu tiên Lục Quyện sinh ra suy nghĩ biểu tượng cảm xúc nhìn cũng tệ lắm.

“Đội trưởng! Chuẩn bị đi!” giọng Nam Bắc đột nhiên truyền tới từ phòng huấn luyện.

Sau đó chính là tiếng bước chân và tiếng cười nói của mấy người.

Lục Quyện kéo căng khóe miệng, xoay người nhặt di động lên, mới đáp lời, đeo túi thiết bị đặt trên ghế lên, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên, lại bị ép xuống.

Một bộ muốn cười nhưng nhịn không cười, lại thế nào giấu cũng không giấu được.

“Không phải chứ, dáng vẻ này của cậu thế nào? Trúng số độc đắc?”

Trên đường ra xe, Giang Lầu không nhịn được nhìn Lục Quyện vẻ mặt nhăn nhó vuốt di động mấy lần.

Cũng không giống trúng số độc đắc, Lục Quyện lại không thiếu tiền.

Lục Quyện buông mắt, lòng bàn tay như có như không vuốt ve di động, căn bản không nghe thấy lời Giang Lầu.

Trái lại là Nam Bắc, nghe Giang Lầu nói như thế cũng nhìn đội trưởng nhà mình, không nhịn được hỏi, “Đội trưởng, tai anh bị dị ứng sao? Sao lại đỏ vậy?”

Nam Bắc nói như thế, những người khác đều nhìn về phía Lục Quyện.

Lục Quyện dường như lúc này mới nghe thấy đồng đội nói gì, mở mắt, đè xuống khóe miệng điên cuồng giương lên, đáp, trong giọng nói lãnh đạm cũng khó che đậy ý cười, “Dị ứng cái gì?”

“Nhìn tôi làm gì? Có gì đáng xem?”

Nói rồi, y dẫn đầu lên xe, ngồi xuống ghế sau.

“Hình như, có lẽ không phải dị ứng.” Nam Bắc lên xe rồi nhỏ giọng bình luận.

Từ Mính nhìn ra sau, lập tức thu lại tầm mắt, “Ừ, không phải dị ứng.”

Nhưng nhìn qua còn nghiêm trọng hơn cả dị ứng, Từ Mính cảm thấy tóc trên đầu mình tràn ngâp nguy hiểm.

Xe khởi động, Lục Quyện mới giơ di động lên.

Y nên trả lời như nào?

Vô số đáp án lướt qua não.

Lục Quyện một tay chống cằm cười ra tiếng, sau đó ấn mở wechat.

[Úc Ninh đã thu hồi tin nhắn.]

Giao diện tin nhắn chỉ còn một câu kia [Anh Lục Quyện, cố lên], một câu bổ sung cũng không có.

Lục Quyện:?

Lục Quyện nhìn chằm chằm di động một lúc lâu, xác nhận Úc Ninh không gửi tới bất cứ tin nhắn nào nữa.

Mặt không biểu tình ném di động vào túi.

Nam Bắc ngồi trước mặt đột nhiên cảm thấy phía sau thổi qua một làn âm phong, nhìn không được mà nhìn điều hòa trong xe, “Bác tài xế, có thể nâng nhiệt độ điều hòa lên cao chút không? Sao lại cảm thấy hơi lạnh?”

Trần Kiết bên cạnh cũng không nhịn được nói, “Hình như có chút.”

Không khí trong xe nháy mắt trở nên kì lạ.

Lục Quyện ôm tay, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt, vẻ mặt ngày càng lạnh.

Nửa phút sau, y lần nữa lấy di động ra, nhắn về: [.]

Cách lâu như vậy mới nhận được hồi đáp, Úc Ninh cũng quen rồi, còn nhẹ nhàng thở ra.

Cũng may Lục Quyện bộn bề nhiều việc, không nhìn thấy cái biểu tượng cảm xúc mình vừa gửi kia.

Nếu không Úc Ninh thật có thể đào cho mình một cái lỗ mà chui vào.

Xấu hổ chết bất quá cũng chỉ như thế.

Vì không quấy rầy Lục Quyện, Úc Ninh cũng không tiếp tục trả lời tin nhắn mà an tâm chờ.

Lúc này, bên trong cung thể thao đã rất đông.

Bầu không khí cũng mơ hồ bị điều động, MC trên đài, hai nam một nữ đã bắt đầu làm nóng không khí.

Lúc Úc Ninh đi vào, đúng là lúc phỏng vấn chiến đội TVT.

Video cuộc phỏng vấn này là vì lần thi đấu quý này mà cố ý ghi hình, trước đó cũng chưa từng đăng tải.

ống kính đầu tiên là quét qua bốn người TVT đang ngồi chơi game trước máy tính, sau đó mới quay đến từng người.

Bốn người đều mặc đội phục, ngoại trừ Lục Quyện, những người khác trang nghiêm nhìn ông kính, không hề nhìn ra dáng vẻ ầm ĩ khi thấy Úc Ninh ở căn cứ.

Khi ống kính chiếu đến Lục Quyện, khu bình luận rõ ràng nhiều hơn, lít nha lít nhít, đều nhanh chóng che khuất mặt Lục Quyện.

“Chồng đẹp trai quá!”

“A a a a tôi vẫn là câu nói đó!”

Úc Ninh:… cũng đâu cần như thế.

Nhưng cũng là lời nói thật, máy quay của loại phỏng vấn này đều không có lọc kính, lại không giống như đang phỏng vấn, Lục Quyện không mặc áo khoác đội phục, chỉ mặc áo ngắn tay, ngồi trên ghế nghe người trủ trì đặt câu hỏi.

“Thanh Thanh, đoạn phỏng vấn này, tôi nhớ ban đầu là cậu đi mà?” đúng lúc này, MC trên đài giải thích bắt đầu đưa ra manh mối về chiến đội TVT.

Thanh Thanh là nữ MC lần này, cô rất tự nhiên hào phóng tươi cười, “Phải rồi, lúc ấy còn khá khẩn trương, cũng may trước đó đã từng liên lạc với Quyện thần.”

Mặt khác hai MC lập tức nói sang chuyện khác, “Nói như vậy, chúng ta vẫn phải nói một câu chúc mừng muộn màng, chúc mừng TVT tại thi đấu toàn cầu giành được quán quân!”

Nữ MC đã nói như vậy, khu bình luận lập tức thay đổi hướng gió.

“Lại là mụ này! Phiền chết mất!! Lần trước tại hậu trường thi đấu có phải cô ta hỏi xin phương thức liên lạc Quyện thần kết quả bị từ chối còn bán thảm???”

“Sao cô ta lại không biết xấu hổ mà cười vậy!! Chồng tôi cũng đâu cho cô ta phương thức liên tạc! Thế mà cô ta còn không biết xấu hổ nói quan hệ bọn họ không tệ!”

“Lại tới lại tới! Mỗi lần cô ta làm MC nhất định phải biểu thị cô ta có quan hệ với Quyện thần! Có quan hệ cái rắm!”

Úc Ninh trầm mặc, yên lặng đóng khu bình luận.

Có hơi đáng sợ.

Ba MC làm nóng hơn một giờ, Úc Ninh còn cảm thấy khát nước thay họ, rốt cuộc cũng tiến vào giai đoạn chuẩn bị.

Không giống lúc trực tiếp, bên này khán đài có thể trông thấy tuyển thủ nhập tọa.

Chỉ là cách quá xa, người cũng nhiều, đừng nói là nhìn ai với ai, muốn tìm xem chiến đội ở đâu cũng là nan đề.

Úc Ninh tìm vị trí TVT một lát, vừa định từ bỏ, màn hình lớn vốn chiếu trung tâm cung thể thao, bất ngờ không kịp chuẩn bị xuất hiện khuôn mặt Lục Quyện.

Ống kính suýt chút nữa đυ.ng phải mặt Lục Quyện.

Dường như Lục Quyện cũng chú ý tới điểm này, nâng mí mắt, ánh mắt vừa vặn kết nối với ống kính.

Y không trang điểm, chất da có thể thấy nhất thanh nhị sở, cũng không ai biết người này làm sao thường xuyên thức đem nhưng làn da lại không có nửa điểm tì vết, trong mắt cũng không có chút kinh ngạc, mang theo chút hung dữ.

Sắc nét đến từng milimet.

Không gợn sóng.

Vừa đến lúc thi đấu, Lục Quyện liền điều chỉnh trạng thái đến phi thường tốt.

Y chỉ nhìn ống kính một chút liền lập tức cúi đầu điều chỉnh thiết bị ngoại vi của mình.

Ống kính cũng đúng lúc dịch chuyển khỏi.

Nhưng dưới khán đài đã nấu nước ấm sôi trào đầy tiếng thét chói tai.

Bất ngờ không kịp chuẩn bị bị mỹ nhan Lục Quyện bạo kích, nhịp tim Úc Ninh bỏ lỡ nửa nhịp.

Bên tai đều là tiếng thét của nữ sinh, còn ẩn ẩn trộn lẫn bất mãn với nhóm kĩ thuật, MC cũng không nhịn được ồ một tiếng.

Nhà tài trợ vẫn vô cùng hiểu được nhu cầu của người xem.

Úc Ninh sờ lên tai đang nóng lên của mình, điều chỉnh tư thế.

Phải tỉnh táo.

Sau nửa tiếng, thi đấu chính thức bắt đầu.

Một trận thi đấu tham gia tổng cộng mười lăm đội, 60 người.

Trước khi thi đấu bắt đầu, kênh hỗ trợ chính thức cũng được mở.

Không hề nghi ngờ, biểu hiện trong thi đấu toàn cầu lúc trước chiến đội TVT đã đẩy họ lên vị trí hàng đầu trong nước, tỉ lệ ủng hộ thậm chí còn gấp những đội khác mấy lần.

Có không ít người nói thẳng, TVT nhất định có thể giành lấy quấn quân thi đấu quý lần này.

Mà chiến đội TVT ngay tại trận đầu tiên cũng biểu hiện họ quả thật rất mạnh.

Mặc dù họ không ăn gà, nhưng họ là xếp đầu vị trí điểm tích lũy.

Điểm đầu người rất cao.

Trận đầu kết thúc, sôi trào khắp chốn.

Nhưng thi đấu trận thứ hai, TVT trở thành đội thứ ba bị loại trong trận đấu.

MC cũng không nhịn được mà mở miệng.

Úc Ninh vô thức nắm chặt tay.

Vừa rồi ống kính ở trên TVT, vừa rồi TVT bị hai đội trực tiếp giáp công, loại tình huống này, họ còn đánh bại một đội ngũ trong đó, bởi vì vừa xuống đất không bao lâu căn bản không có thuốc gì, không kịp bổ máu, bị một đội ngũ khác thu máu tàn. Dù vậy, bọn họ vẫn còn bắn ngã một người trong đội ngũ đó! Có thể nói là phi thường cực hạn.

Tình huống như thế, là ai cũng đánh không quá tốt.

Mà lúc này đây, trên mạng đã ngập tiếng chửi mắng.

“Đây chính là cái mà chúng mày gọi là chiến đội quán quân? Cười chết.”

“Bạn giỏi bạn lên đi! Không được đừng xàm luận!”

“Mẹ nó! Chồng tôi một tia máu phản sát trâu bò!”

“Còn khen sao? Làm sao còn có mặt mũi mà khen? Trâu bò thứ ba đếm ngược!”

Nhà tài sợ còn rất gây sự, ống kính nhắm ngay vào bốn người chiến đội TVT.

Lục Quyện nghiêng mặt trao đổi với huấn luyện viên Giang Lầu, trên mặt cũng không có gì bất mãn.

Trái lại Trần Kiết ngồi bên cạnh y có vẻ uể oải, Nam Bắc nắm vai cậu nói gì đó, không đến một lát Trần Kiết đã nở nụ cười.

Úc Ninh nhẹ nhàng thở ra.

Xem thi đấu tại hiện trường càng căng thẳng hơn xem trực tiếp.

Hắn cúi đầu mắt xem lời mắng khó coi, thậm chí cả khu bình luận đều bị câu chửi che kín, cảm giác trông lòng khó chịu.

Mặc dù Úc Ninh luôn hiểu, giới điện cạnh chính là như thế.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất ngạt thở.

Những bình xịt này, chỉ xuất kích ở trên mạng, cũng không cần biết nguyên nhân.

Trận thứ hai kết thúc, điểm tích lũy của TVT tụt mấy hạng.

Mặc kệ mắng thế nào, thi đấu vẫn còn tiếp tục.

Trận thứ ba, TVT phát huy ổn định, mặc dù điểm tích lũy trong trận thứ ba không phải đứng đầu, nhưng tổng điểm tích lũy lại lần nữa dẫn đầu.

Trận thứ ba kết thúc chính là lúc nghỉ ngơi giữa trận, MC trên đài cũng đổi một nhóm khác.

Úc Ninh thấy tuyển thủ ngồi trên ghế đều dọn đồ đi hậu trường, khán đài cũng không ít người bắt đầu ăn gì đó.

Thời gian một trận thi đấu rất dài, lúc này, đã đến thời gian ăn tối.

Úc Ninh không nhịn được, gửi cho Lục Quyện một tin, [Anh Lục Quyện, các anh đánh rất tốt]

Mặc dù lời này hơi thừa thãi, nhưng Úc Ninh cảm thấy nếu mình không nói gì, sẽ nghẹn gần chết.

Những người này sao có thể mắng Lục Quyện.

Nói y cuồng vọng tự đại, TVT sớm muộn sẽ hủy trên tay y?

Cũng chỉ vì một trận thi đấu? Hơn nữa còn không liên quan gì đến Lục Quyện.

Úc Ninh quả thực sắp bị làm cho tức chết.

Lục Quyện đang cùng Giang Lầu thảo luận đấu pháp hai trận trước, từ ba trận mà xem, rất nhiều chiến đội đều đặt mục tiêu đánh gϊếŧ trên đội họ, có lẽ là có suy nghĩ có thể gϊếŧ một lần liền gϊếŧ một lần.

Lúc đến phòng nghỉ, điện thoại đặt ở phòng nghỉ vừa vặn vang lên.

Giang Lầu nói, thấy Lục Quyện cúi đầu nhìn di động, trên mặt còn ẩn ẩn hiện lên ý cười, lập tức hiểu ý không nói nữa.

Lục Quyện vừa đáp lời, vừa cúi đầu đánh chữ.

[Là đánh rất tốt]

[Đang ở hiện trường?]

Mặc dù đã biết tính cách này của Lục Quyện, Úc Ninh vẫn khó tránh khỏi bị chặn họng.

Bây giờ nhìn lại, Lục Quyện căn bản không giống như chịu ảnh hưởng từ những thứ kia.

Lưu lệ ninh ninh đầu: [Ở hiện trường]

Lục Quyện cách một hồi lâu mới hỏi, [Mặc quần áo thế nào?]

Câu hỏi này có hơi kì quái.

Chẳng lẽ Lục Quyện muốn từ đài thi đấu tìm hắn?

Úc Ninh bị chính cái suy nghĩ mất mặt của mình hù dọa.

Hắn đang suy nghĩ cái quỷ gì.

Mặc dù có hơi kì quái, nhưng Úc Ninh vẫn thành thật trả lời Lục Quyện, nói hôm nay mình mặc quần áo như thế nào.

Hắn gửi đi rồi, Lục Quyện cũng chưa trả lời.

Úc Ninh chợt cảm thấy hơi mất mát.

Nói không ra là cảm giác gì, không hiểu thấu.

Hắn hiện tại rất muốn an ủi Lục Quyện, nhưng Lục Quyện lại không cần an ủi.

Huống chi, vẻn vẹn chỉ là bạn bè bình thường, đột ngột an ủi sẽ có vẻ hắn rất không hiểu lý lẽ.

Ngồi một hồi, Úc Ninh mới cảm thấy đói.

Trước đó xem thi đấu, thường hay mang rất nhiều đồ ăn vặt, lần này Úc Ninh quen cả thời gian ăn cơm tối.

Xung quanh đều là mùi đồ ăn.

Úc Ninh chỉ đảo mắt, lúc xem thi đấu, không muốn bụng mình phát ra âm thanh kì lạ.

Thi đấu nhanh bắt đầu đi.

Nhưng thời gian nghỉ ngơi là cố định.

Úc Ninh đương nhiên không cách nào đợi được thi đấu bắt đầu sớm, nhưng chưa đến một lát, hắn mở acc nhỏ lướt weibo, nghẹn một hơi luận dài với một cái bình xịt, đột nhiên có người vỗ vai hắn.

Một người mặc quần áo nhân viên nam cầm một hộp giữ ấm, “Xin chào, xin hỏi là Úc Ninh tiên sinh sao?”

Úc Ninh mờ mịt gật đầu.

Người kia lập tức cười đưa hộp giữ ấm đặt vị trí trống bên cạnh Úc Ninh, “Đây là Từ Mính tiên sinh để tôi giao cho anh.”

Nói xong, nhân viên công tác này cũng không đợi Úc Ninh kịp phản ứng đã chạy vội.

Để lại một mình Úc Ninh với hộp giữ ấm.

Đồ ăn.

Mùi thơm lan tràn trên chóp mũi.

Úc Ninh do dự, vẫn nên hỏi Lục Quyện xem có phải là y để nhân viên công tác đưa tới hay không?

Trừ y ra, hẳn cũng không còn người nào.

Hắn không thân quen với quản lý Từ Mính, ngay cả biết cũng không tính.

Khó trách vừa rồi… Lục Quyện hỏi mình mặc quần áo như thế nào.

Lục Quyện là thần tiên sao?

Vì sao biết mình không được ăn cơm chiều?

Trong nháy mắt đó, Úc Ninh cảm thấy toàn thân đều ấm áp, trái tim cũng giống như không bị không chế mà bắt đầu gia tốc đập thịch thịch.

Ở một nơi khác, Lục Quyện vừa lựa hành trong thức ăn, vừa xem di động, thỉnh thoảng còn cười vài tiếng.

Hình tượng thấy thế nào cũng quỷ dị.

Từ Mính không nhịn được nói, “Cậu không thể đưa phần này cho cậu ấy sao?”

Lục Quyện chán ghét ăn hành cũng không phải ngày một ngày hai, dì ở căn cứ sẽ làm cho cậu ta một phần không có hành.

Vừa rồi Lục Quyện để anh ta đưa cho Úc Ninh phần cơm tối, Từ Mính cũng không có ý kiến, dù sao cũng mang nhiều hơn mấy phần.

Nhưng Lục Quyện lại đưa phần của mình cho Úc Ninh, Từ Mính cảm thấy quả thật rất không hợp lẽ thường.

Hiện tại Lục Quyện còn vẻ mặt bất mãn ở đây chọn đồ ăn.

Từ Mính đau đầu.

Lục Quyện nhàn nhạt nhìn anh ta, “Không thể.”

Để Úc Ninh tự lựa không phải lãng phí thời gian ăn cơm của Úc Ninh sao?

Vạn nhất lát nữa không kịp ăn xong để xem y thi đấu thì sao bây giờ?

Nghĩ vậy, Lục Quyện lại cười ra tiếng, sau đó trả lời tin nhắn Úc Ninh: [Sợ cậu đói bụng mà không có đồ ăn]

[Ăn thì phải trả, tôi đã từng nói tôi là người tính toán vô cùng chi li]