Chương 33:

Úc Ninh ôm hộp cơm trầm mặc trong chốc lát.

Lời này hình như Lục Quyện đã từng nói rồi.

Xung quanh đều là người.

Úc Ninh đã ra hành lang, trên hành lang cũng đều là người đến người đi, vô cùng huyên náo.

Xoắn xuýt hồi lâu, Úc Ninh đánh ra một câu.

“Được, cảm ơn anh Lục Quyện, tôi nhớ rồi.”

Hẳn là hắn thiếu Lục Quyện mấy bữa cơm rồi.

Gửi đi rồi, Úc Ninh chuyên tâm ăn cơm.

Lục Quyện gửi đồ ăn rất hợp khẩu vị Úc Ninh, cũng không biết có phải vì thật sự quá đói hay không, Úc Ninh cảm thấy lượng ăn hôm nay của mình nhiều hơn bình thường không ít.

Thời gian nghỉ ngơi giữa là một tiếng.

Một tiếng trôi qua, tiếp tục thi đấu.

Thi đấu hôm nay còn lại hai trận cuối cùng.

Ăn cơm xong, tâm tình bị nghẹn trước đó cũng tốt hơn nhiều.

Sau khi thi đấu bắt đầu, weibo vẫn luôn có một đống người đang mắng chửi, Úc Ninh vừa xem thi đấu, vừa nhìn đám không khác gì bình xịt này công kích, vừa cùng bình xịt đọ dài ngắn.

Nhưng đã không còn tức giận như trước đó.

Nhất là hai trận thi đấu cuối cùng, TVT đánh vô cùng đặc sắc!

Trận thứ tư, TVT có Lục Quyện và Nam Bắc vòng chung kết 2 đánh 4 thành công xoay người ăn gà, ngay cả MC cũng không nhịn được sợ hãi thán phục, trận đó MVP vốn nên rớt lên người Lục Quyện tia máu phản sát.

Trong cung thể dục là tiếng hoan hô rung trời.

Một trận cuối cùng quyết định thắng cục, mặc dù TVT không thể thành công ăn gà, nhưng trong trận thứ hai dưới tình huống bị hai đội trước sau công kích, 3 người với 6 người! Mà người luôn bị người khác công kích tư lịch kĩ thuật kém không xứng với TVT Trần Kiết vẫn còn sống, sống đến vòng chung kết, giành lấy MVP trận này.

"Kiệt Kiệt không hổ là tân tú! Vậy chúng ta chúc mừng chiến đội TVT trở thành đội thi đấu có tổng điểm tích lũy hạng nhất vòng loại A, cũng đồng thời chúc mừng các đội khác thành công tiến vào bòng bán kết thi đấu quý…"

Giọng MC phát ra, đồng thời ống kính cũng lia đến năm người TVT, Nam Bắc và Trần Kiết bên cạnh cười nói gì đó, Trần Kiết cúi đầu như thẹn thùng, mà Tần Kỳ khoác một tay trên vai Trần Kiết, huấn luyện viên Giang Lầu xoay người ghé vào bên tai Trần Kiết nghiêng đầu nhìn Lục Quyện, Lục Quyện vẻ mặt không thay đổi tháo tai nghe.

Có lẽ là phát hiện camera tới, Lục Quyện nhìn về ống kính một giây, vẻ mặt vốn nghiêm túc dần trầm tĩnh.

Nửa ngày mới chậm rãi nở nụ cười.

Lại nói ba chữ.

Trung kết gặp.

“A a a chồng tôi có phải nói yêu tôi không!”

“Con mẹ nó đầu óc có bệnh không đừng nói mò! Là nói chung kết gặp đi?”

“Tôi mặc kệ chồng tôi cười đẹp trai quá vì sao y không cười nhiều nhiều lên, có phải y đang câu dẫn tôi không, không được không được vẫn là đừng cười, y vừa cười tôi đã cảm thấy là anh đang câu dẫn tôi!”

“Ngậm miệng nhanh! Không thể khen kỹ thuật của chồng tốt được sao! Trận cuối cùng ép Thương thần!!”

Đằng sau Úc Ninh có mấy nữ sinh kích động đến nhảy dựng lên.

Nói thật hắn cũng có chút kích động.

Từ khi vừa bắt đầu, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi màn hình lớn.

Cho dù đội lấy được điểm tích lũy hạng nhất, Lục Quyện vẫn giống như lúc trước, mãi cho đến vừa rồi y mới lộ ra tươi cười tự tin.

Lục Quyện cười lên thật sự có chút đẹp mắt quá mức, rõ ràng chỉ là nhẹ nhàng cong môi dưới, rõ ràng cũng chỉ hơi hơi cong khóe mắt, rõ ràng cách màn hình xa như vậy, Úc Ninh vẫn có thể thấy rõ ràng Lục Quyện vì chỉ huy trong thời gian dài mà môi hơi khô bị nước thấm vào liền hồng nhuận…

Vì sao trước đó không cảm thấy, môi Lục Quyện nhìn rất đẹp?

Dường như bộ phận nào trên mặt Lục Quyện đều đẹp mắt đến vậy, cái mũi cũng rất đẹp, con mắt cũng rất đẹp, khuôn môi đẹp mắt, thậm chí cả hầu kết cũng…

Nửa phút sau, ống kính quay đến cảnh thí sinh bắt tay nhau tại ghế thi đấu.

Úc Ninh bị ép rút suy nghĩ trở về, hậu tri hậu giác phát hiện vừa rồi mình lại có cái suy nghĩ gì vậy chứ…

Nhất định là vì Tống Triệu luôn phổ cập cho hắn mấy thứ không thuần khiết!

Mu bàn tay dán lên khuôn mặt nóng bỏng, Úc Ninh mới khống chế trái tim kịch liệt nhảy lên chậm rãi bình ổn lại, đại não cũng dần tỉnh táo.

Dần dần thanh tỉnh.

Chờ MC mời MVP trận cuối cùng Trần Kiết lên đài tiếp nhận phỏng vấn xong, Úc Ninh mới lại cầm di động lên, tiếp tục đọ sức với bình xịt.

[Không sao, các bạn tiếp tục mắng, mặc dù dáng vẻ các bạn mắng người rất đẹp trai, nhưng TVT trên đài lĩnh thưởng đang cười nhìn các bạn càng đẹp trai hơn!]

Hai trận thi đấu cuối cùng, hắn luôn rút sạch máu vừa phục hồi của bình xịt, đánh chữ đến mệt mỏi.

Đây là lần đầu tiên hắn phun tào với người khác trên mạng, mặc dù trước kia chưa từng làm chuyện này nhưng hắn là người phát trực tiếp, lời mắng người nào mà chưa thấy qua? Linh hoạt vận dụng ai sẽ hơn?

Khó trách Lục Quyện luôn âm dương quái khí trào phúng người khác, khỏi nói, thật đúng là thoải mái.

Úc Ninh lần đầu cảm nhận vui vẻ của sự âm dương quái khí.

Phỏng vấn MVP bắt đầu, tuyệt đại đa số người trong cung thể thao bắt đầu rời sân.

Úc Ninh vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào đưa hộp giữ ấm cho Lục Quyện, suy nghĩ viển vông giống như xem Trần Kiết phỏng vấn.

“Không biết TVT có thể đừng đi từ cửa sau không?”

“Mặc kệ họ có đi hay không, đi trước chặn lấy!”

Bên cạnh đi qua mấy người.

Úc Ninh bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn hộp cơm trong ngực.

Chặn người ở cửa sau, hình như không quá thực tế.

Vẫn là lần sau mời Lục Quyện ăn cơm lại mang cho y đi.

Hắn đang tự hỏi, đột nhiên cảm giác di động trong túi rung lên.

Bởi vì tan cuộc, trong cung thể thao rất ồn.

Úc Ninh lấy di động ra mới nghe thấy tiếng chuông.

Là Lục Quyện gọi tới.

Úc Ninh sửng sốt, vô thức liếc mắt nhìn xung quanh, không ai để ý tới hắn, hắn mới nhấn nghe.

Cuộc gọi vừa kết nói, bên kia liền truyền tới giọng Lục Quyện, “Đã đi chưa?”

Úc Ninh lắc đầu, chợt nhớ ra Lục Quyện không nhìn thấy, “Còn chưa.”

Bên này rất ồn, sợ Lục Quyện không nghe được Úc Ninh còn cố ý nói hơn lớn.

Lục Quyện đáp lời, “Ra ngoài hành lang rẽ phải, có cái cửa bị phong.”

Úc Ninh nhất thời không hiểu, “Đi đâu?”

Hắn hỏi xong, nghe thấy bên Lục Quyện có người nói chuyện.

“Đội trưởng! Sát vách tìm anh! Hỏi có muốn đi ăn bữa khuya không!” Là Nam Bắc gọi.

Lục Quyện rất dứt khoát, “Không đi.”

Trái lại là nói chuyện với Úc Ninh, “Đến phòng nghỉ, không định trả đồ sao?”

Lúc này Úc Ninh mới hiểu ý Lục Quyện.

Lục Quyện còn muốn nhớ hộp giữ ấm của y hơn cả mình.

Úc Ninh sờ hai chữ Lục Quyện khắc dưới đáy hộp cơm, tìm đến cái cửa mà Lục Quyện nói.

Úc Ninh cũng chỉ vừa chú ý đến, dưới đáy hộp cơm khắc tên Lục Quyện, có thể là bởi vì khẩu vị không giống mọi người, dưới đáy hộp cơm khắc tên mới có thể phân chia tốt.

Nói trắng ra, hắn và Lục Quyện dùng chung một hộp cơm để ăn cơm.

Trên hành lang trái lại không có ai, bởi vì chỗ này không có lối ra, mà vẫn luôn đóng cửa.

Dựa theo chỉ thị trong cuộc gọi vừa rồi, Úc Ninh gõ cửa.

Chưa đến một lát, liền có người mở cửa cho hắn.

Vẫn là nhân viên công tác đưa hộp cơm vừa rồi.

Đối phương nhìn thấy hắn giống như không hề kinh ngạc, “Đi theo tôi, Từ Mính tiên sinh để tôi dẫn anh đến phòng nghỉ.”

Úc Ninh vốn định trực tiếp đưa đồ cho nhân viên công tác, dù sao hắn cũng không phải người của chiến đội, tùy tùy tiện tiện chạy vào phòng nghỉ hậu trường của tuyển thủ chuyên nghiệp có phải là hơi không được hay lắm.

Nhưng nhân viên công tác hoàn toàn không để ý trong tay hắn cầm cái gì, thậm chí ngay cả lời hắn cũng không nghe, bắt đầu đi trước dẫn đường, vừa dẫn đường còn vừa nói chuyện phiếm với hắn, “Vừa rồi tôi đã cảm thấy mắt anh thật đẹp!”

Úc Ninh:… Vì đề phòng bị người ta nhận ra, hiện tại lúc Úc Ninh tới nơi nhiều người đều đeo khẩu trang, cũng chỉ vừa rồi lúc ăn cơm mới tháo.

“Vừa rồi Từ Mính tiên sinh nói cho tôi để tôi tìm vị trí của anh, còn nói với tôi anh mặc quần áo gì, tôi còn đang suy nghĩ đó không phải là vé nội bộ sao? Cho nên anh là người nhà Từ Mính tiên sinh sao? Là em trai anh ấy sao?”

Úc Ninh lúng túng phủ nhận.

Đối phương cũng không cảm thấy tẻ ngắt, vẫn nói tiếp, từ trận đấu này phấn khích đến bên kia thi đấu phấn khích, còn thỉnh thoảng cảm thán một câu, tuyển thủ chuyện nghiệp thật vất vả ba la ba la.

Khiến cho Úc Ninh hoàn toàn không cách nào nói với cậu ta câu giúp mang đồ vào trong này.

Phòng nghỉ tuyển thủ rất rộng.

Úc Ninh đi theo nhân viên công tác lượn một vòng thật lớn mới tới phòng nghỉ của TVT.

So với những phòng nghỉ đóng chặt khác thì phòng nghỉ TVT thật náo nhiệt.

Úc Ninh trông thấy rất nhiều thành viên quen mắt trong phòng nghỉ.

Lục Quyện đang cầm di động, dựa lưng vào bên tường, vẻ mặt không đổi thả lỏng đầu, nhìn hơi mệt.

“Lục Quyện, anh không đi thật sao? Dù sao ngày mai là ngày nghỉ, đêm nay ăn nhiều một chút tốt cho tiêu hóa?”

Lục Quyện nhắm mắt vuốt di động, “Không đi, tự các cậu đi tụ tập kéo tôi đi làm gì? Muốn để tôi đi làm đội trưởng của mấy cậu?”

“Vậy cũng được, tôi thoái vị cho cậu?”

“Có được không thế! Đến liền đến, không đến liền không đến! Đúng rồi, chúng tôi nghe nói anh…”

Người này còn chưa kịp nói ba chữ đang yêu đương ra khỏi miệng, Lục Quyện liếc mắt nhìn cậu ta, “Đội cậu lần thi đấu này thật không được, mặc dù miễn cưỡng tiếng vào vòng bán kết, cậu có muốn đi cậu nguyện một chút, vòng vòng bán kết đừng gặp đội chúng tôi?”

Người kia nuốt mấy lời thô tục vào, “Gặp lại sau, không nói thi đấu, chúng ta vẫn là bạn bè, lúc nào TVT rớt xuống nước tôi nhất định kéo hoành phi chúc mừng.”

Nói xong mấy đội trưởng chiến đội khác hùng hùng hổ hổ đi ra.

Trước khi đi còn không quên giơ ngón tay cái cho Lục Quyện.

Lục Quyện khẽ cười nhạo, cũng giơ ngón tay cái với bọn họ.

Lúc Úc Ninh tới, đám người này vừa vặn rời đi, Úc Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra.

Không phải hắn cảm thấy mình không nên tới.

Nhân viên công tác dẫn Úc Ninh tới còn nói chuyện, đưa Úc Ninh tới rồi liền đi.

Lúc này cửa phòng nghỉ TVT chỉ còn lại hai người Lục Quyện và Úc Ninh, hành lang cũng dần yên tĩnh.

Lục Quyện rũ mắt nhìn Úc Ninh, lại lập tức rời ánh mắt, tay xuôi bên người nhét vào túi, xoay người sang chỗ khác, “Định đứng ngoài?”

Úc Ninh sửng sốt, nhìn bốn phía, vẫn là nhận mệnh theo Lục Quyện đi vào.

Cũng không thể đứng ngoài để người ta chú ý.

Trong phòng nghỉ, Nam Bắc ngồi phịch trên ghế lộ ra cái bụng.

Tần Kỳ vừa vỗ bụng Nam Bắc vô cùng xúc cảm vừa lướt xem trực tiếp, “Nhìn A Kiết của chúng ta này, thành thục hơn trước kia nhiều.”

“A, cậu đừng vỗ! Thịt này không phải để cho cậu vỗ đâu!

Hai người nháo một hồi, Nam Bắc đột nhiên phát hiện một ánh mắt rơi trên người mình, cậu ta ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của đội trưởng đang nhìn chằm chằm cái bụng mình.

“Đội trưởng, anh về r…” chữ rồi còn chưa nói xong, sau lưng đội trưởng xuất hiện một người.

Nam Bắc sét đánh không kịp bưng tai cầm đội phục phủ lên bụng mình.

Thật nguy hiểm! Thiết chút nữa bị ánh mắt đội trưởng gϊếŧ chết!

Trước đó từng gặp một lần, Úc Ninh cũng không cảm thấy xa lạ, chào Nam Bắc và Tần Kỳ, lại nhìn cái bàn hỗn loạn, thiết bị ngoại vi gì đó đều chất thành một đống, hắn muốn đặt hộp cơm xuống cũng không có chỗ đặt, chỉ có thể dùng ánh mắt giúp đỡ nhìn Lục Quyện, “Anh Lục Quyện, cái này… để đâu?”

Động tác cầm lấy của Lục Quyện dừng lại, còn chưa kịp đưa tay, Nam Bắc lập tức đón lấy, “Đưa tôi, đưa tôi! Chị dâu… Úc Ninh!

Lục Quyện không ngăn cản, đáp, “Tôi đưa cậu trở về.”

Úc Ninh vừa định nói ‘tôi đi đây’ thì bị câu nói này của Lục Quyện chặn lại, vội lắc đầu, “Không cần đâu, tôi gọi xe là được, vậy tôi đi…”

Lời nói không ra khỏi miệng, Lục Quyện liền xoay người nhìn hắn chằm chằm, trên mặt không rõ là vẻ mặt gì, “Không phải say xe sao?”

“Cậu không sợ một hồi say xe lại choáng thành cái dáng vẻ lần trước?”

“Lần trước chỉ là ngoài ý muốn, bình thường tôi tương đối khỏe.” Úc Ninh vô thức phản bác, trong thấy vẻ mặt không tin của Lục Quyện, mấp máy môi, “Thật đó, lần trước tôi và anh trở về không phải cũng không say xe sao?”

Hắn vừa nhắc đến đề tài này, hậu tri hậu giác phát hiện nơi này còn những người khác, bên tai lập tức đỏ lên.

Nam Bắc và Tần Kỳ đồng thời sờ mũi, liếc nhìn nhau tỏ vẻ cái gì cũng không nghe thấy.

Lục Quyện vẫn nhìn chằm chằm hắn, hiển nhiên không quá tin tưởng.

Úc Ninh còn muốn nói gì đó, cửa phòng nghỉ bị gõ mấy lần, Từ Mính và Trần Kiết vừa nói chuyện vừa đi đến, phía sau còn có một cô gái.

Úc Ninh trước đó còn thấy cô ấy trên ghế bình luận, chính là MC tên Hà Tinh gì đó.

Hắn vừa ngẩng đầu nhìn đối phương, trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng lưng.

Lục Quyện đứng chắn trước mặt hắn.

Lục Quyện cao hơn hắn một chút, cũng bởi vì khung xương trời sinh lớn, bóng lưng cũng lớn hơn hắn, vừa đứng như thế, trên cơ bản liền che thân hình Úc Ninh, Úc Ninh chỉ có thể từ bờ vai lộ ra hơn nửa cái đầu.

Vừa vào, Từ Mính liền nháy mắt ra hiệu với Lục Quyện, giải thích trong im lặng, không phải tôi dẫn cô ta đến, cô ta muốn đến tôi cũng không có cách nào.

Lục Quyện nâng mi mắt, cũng không biết là có hiểu hay không, lại lui ra sau một chút.

Trong nháy mắt khoảng cách Úc Ninh với Lục Quyện lại gần thêm một chút.

Hà Tinh từng phỏng vấn chiến đội TVT, sau khi đi vào liền lên tiếng chào Nam Bắc.

Nam Bắc và Tần Kỳ cũng không nhìn cô ta, nhẹ nhàng đáp hai tiếng.

“Sao Hà Tinh lại tới chỗ chúng tôi đây? Muốn kí tên sao?” Nam Bắc nhìn sắc mặt chị dâu nhỏ.

Cậu ta đoán chị dâu nhỏ không biết nữ MC này thích đội trưởng bọn họ, lúc này chỉ mờ mịt đứng sau lưng đội trưởng.

Hà Tinh cười khẽ, “Đương nhiên là muốn kí tên! Tôi còn cố ý mang theo sổ đến!” Cô ta nói, thật đúng là từ trong túi lấy ra một quyển sổ đưa cho Nam Bắc, vô cùng quen thuộc, “A Kỳ, A Kiết, cũng làm phiền các cậu kí tên cho tôi! Lần trước phỏng vấn đội các cậu, đồng nghiệp tôi không biết ghen tị thế nào đâu! Lúc này tôi lấy được kí tên trở về chắc chắn các cô ấy ghen tị chết mất!

Cô ta nói, ánh mắt lại rơi xuống người Lục Quyện, “Anh Lục Quyện, có tiện cho tôi xin chữ kí không?”

Trong nháy mắt ngữ khí hoàn toàn không giống khi nói chuyện với đám Nam Bắc.

Lục Quyện cúi đầu nhìn cô ta đưa bút qua, không đưa tay nhận, trái lại nhăn mày.

Hà Tinh cũng không thấy xấu hổ, còn hơi nghiêng đầu, vẻ mặt chờ mong.

Một hồi lâu, Lục Quyện mới đáp một tiếng, “Cũng không phải là nhà thư pháp, kí thì có tác dụng gì?”

Hà Tinh lúng túng thu bút.

Chờ đám Nam Bắc kí tên xong, Hà Tinh lại giống như người không có việc gì, “Lát nữa tổ MC chúng tôi đi ăn khuya, các anh có muốn cùng đi không?”

“Tôi mời khách, cũng coi như cám ơn lần trước các anh nguyện ý tiếp nhận phỏng vấn.”

Úc Ninh đứng sau lưng Lục Quyện vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Hà Tinh, nhìn trong video thì cũng tạm được nhưng nhìn ở khoảng cách gần, trang điểm rất đậm, mùi nước hoa nồng nặc.

Trước kia Úc Ninh vẫn cảm thấy xưa nay mình không trông mặt mà bắt hình dong, nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, vừa gặp như vậy liền không quá ưa thích tướng mạo Hà Tinh, cũng không quá thích mùi trên người cô ta.

Hơn nữa ai phỏng vấn chiến đội nào không phải đều do phía trên sắp xếp sao? Có gì tốt mà cảm ơn?

Úc Ninh cảm thấy có chút không hiểu.

Hắn tự giác lui về sau một chút, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Lục Quyện, quay đầu không nhìn Hà Tinh nữa.

Rõ ràng Lục Quyện rất không muốn nói chuyện với cô ta, lấy di động ra xem.

Từ Mính lập tức nói, “Bộ tuyên truyền sắp xếp, lần sau có thể mời bộ tuyên truyền ăn bữa cơm, chúng tôi thì không cần, chắc Dì đang ở căn cứ chờ chúng tôi đấy.”

“MC các cô cũng rất mệt rồi, quả thực nên ăn chút gì đó.”

Anh ta nói xong, sắc mặt Hà Tinh biến đổi, ngượng ngùng cười hai tiếng, quay đầu quang minh chính đại nhìn về phía Lục Quyện, cô ta dường như lúc này mới phát hiện trong phòng nghỉ còn có người khác, người kia bị Lục Quyện che chắn, nhìn nửa bên mặt hẳn là rất trẻ.

Hà Tinh mở to mắt, “Bạn nhỏ này là… người nhà của ai sao? Em trai có muốn cùng đi ăn bữa khuya không?”

Cô ta vừa thốt ra câu đó, Lục Quyện vẻ mặt không biểu tình liếc cô ta một cái.

Úc Ninh: "…"

Hà Tinh hẳn là không lớn hơn hắn mấy tuổi đi?

Úc Ninh càng cảm thấy, có lẽ mình chính là người trông mặt mà bắt hình dong.

Hắn càng không thích Hà Tinh.

Nam Bắc và Tần Kỳ bên cạnh nhịn cười.

Hà Tinh nếu biết được đây là đối tượng của đội trưởng, đoán chừng sắp tức chết.

Chính cô ta xem chị dâu nhỏ thành hai thế hệ, còn gọi người ta là em trai, ra vẻ như mình khá già.

“Đưa cậu về.” Không đợi Hà Tinh hỏi lại, Lục Quyện đã đột nhiên nhét di động vào túi, nghiêng người nắm tay Úc Ninh, cũng không đợi Úc Ninh đồng ý liền trực tiếp kéo người ra ngoài.

Ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn dáng vẻ uất ức của Hà Tinh.

Đột nhiên bị kéo tay, Úc Ninh không kịp phản ứng.

Mãi đến khi ra khỏi phòng nghỉ, Úc Ninh mới cúi đầu nhìn nơi bị Lục Quyện nắm lấy.

Lục Quyện không buông tay, cũng không ngừng lại, vẫn nắm tay hắn tiếp tục đi ra ngoài.

Lục Quyện không nói chuyện, Úc Ninh cũng không nói chuyện.

Không biết vì sao, hắn còn nghĩ tới vừa rồi Hà Tinh gọi một tiếng anh Lục Quyện kia, hậu tri hậu giác nhớ tới, hóa ra ai Lục Quyện cũng để gọi anh là anh Lục Quyện.

Hắn cảm thấy Hà Tinh gọi rất không êm tai.

Giọng Hà Tinh cũng… không hay.

Thời gian quả thật rất muộn rồi, trên hành lang cơ bản không có người nào, người xem bên ngoài cũng tản đi rồi.

Có lẽ là sợ còn có fan chặn cửa ra vào, Lục Quyện kéo Úc Ninh đi cửa vip, bên kia có bảo vệ trông coi, lại đi thẳng đến bãi đậu xe dưới tầng ngầm, fan không vào được.

Bãi đỗ xe cũng không ai.

Mãi đến khi Lục Quyện mở cửa xe, Úc Ninh mới phản ứng được, đây là Lục Quyện muốn tự mình lái xe đưa hắn trở về?

“Còn không lên xe?” Lục Quyện gõ cửa sổ.

Úc Ninh ngẩng đầu nhìn y, vẻ mặt Lục Quyện vẫn giống như mình, hắn ồ một tiếng, chậm rãi bò lên ghế sau.

Xe này rõ ràng là xe riêng của Lục Quyện.

Úc Ninh không để ý là thương hiệu gì, nhưng vừa ngồi xuống liền cảm thấy, giá trị chắc chắn không thấp.

Úc Ninh suy nghĩ hơi loạn, lời nói cũng ít hơn nhiều.

Lục Quyện từ trong gương nhìn hắn vài lần, đột nhiên cảm thấy bực bội.

Úc Ninh rất ít nhìn thấy dáng vẻ này, trên mặt không ý cười, buông thõng mắt giống như là im lặng biểu đạt bất mãn.

Bởi vì hắn buộc y đưa về sao?

Lục Quyện cau mày, chờ lái xe ra khỏi bãi đỗ xe rồi, y mới ảo não nắm tay lái, ngữ khí cứng nhắc, “Lần sau cậu muốn ngồi xe, liền ngồi xe.”

Nói xong, xe gia tốc.

Nghe được Lục Quyện, Úc Ninh lấy lại tinh thần, phong cảnh ngoài cửa chợt lóe lên, một hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng đáp, “Được.”

Lục Quyện chắc chắn lại vì cha mẹ căn dặn mới cứng rắn muốn đưa hắn về nhà.

Bầu không khí trong xe yên tĩnh.

Bóng đêm ngoài cửa sổ xe chợt lóe lên.

Tốc độ xe chỉ tăng tốc trong mấy giây, lại chậm lại, dần dần trở nên bình ổn.

Một hồi lâu, Úc Ninh cảm thấy hơi buồn bực.

Hắn vụиɠ ŧяộʍ ngẩng đầu nhìn người ngồi trên ghế lái nhiều lần.

Hắn cũng không thấy rõ Lục Quyện là vẻ mặt gì.

Nhiều lần, Úc Ninh muốn nói lại thôi.

Hắn muốn nói, không cần thiết bởi vì cha mẹ căn dặn mà làm những chuyện đối tốt với hắn đến vậy.

Có lẽ là cô đơn quá lâu, mất đi ấm áp quá lâu, hắn sợ mình sẽ quen cái tốt này, lỡ như về sau hắn và Lục Quyện mỗi người một ngả, hắn nên làm thế nào.

Nhưng lời nói đến bên miệng, Úc Ninh lại cưỡng ép nuốt xuống.

Hắn giống như có một chút tâm tư riêng, muốn tham luyến một chút tốt này.

Phòng thuê của Úc Ninh cách cung thể thao hơi xa, trước đó ngồi xe buýt còn phải đổi xe.

Sắp về đến nhà, Lục Quyện đột nhiên dừng xe.

Úc Ninh nhìn công trình kiến trúc ngoài cửa, cách chỗ ở của hắn không xe, đoán chừng là sợ bị sinh viên gần đây trong thấy.

Dù sao nơi hắn ở đều là sinh viên.

Ba chữ cảm ơn anh bị nghẹn lại.

Úc Ninh lần nữa nhớ tới tiếng anh Hà Tinh gọi Lục Quyện kia, mạnh mẽ nuốt lời trở về, “Tự tôi về được.”

Giọng nói nghe có vẻ sa sút.

Nói xong, Úc Ninh mở cửa xe.

Cửa vẫn khóa.

Hắn đành phải nhắc nhở Lục Quyện, “Cửa chưa mở khóa.”

Lục Quyện bực bội nắm tay lái, nghe thấy tiếng Úc Ninh chân mày càng nhíu chặt hơn, “Không cho cậu xuống xe.”

Nói rồi y mở ra hộp đựng đồ phía trước xe, bên trong đều là đồ ăn vặt.

Y lôi cả ra ngoài, ném ra sau.

Úc Ninh bị cử chỉ này làm cho giật mình, lui qua bên cạnh mới không bị một đống đồ ăn vặt nện vào.

Ném xong, Lục Quyện quay đầu nhìn Úc Ninh, vẻ mặt xoắn xuýt, lời nói lướt qua nhiều lần trong đầu mới chậm rãi lên tiếng, “Còn giận sao?”

Úc Ninh mờ mịt, “Tôi không giận.”

Tại sao hắn phải giận?

Hắn thoạt nhìn dễ giận vậy sao?

Hắn thật sự không giận.

Mà tại sao hắn phải tức giận.

Lục Quyện suy nghĩ, kéo căng vẻ mặt nhìn hắn, cũng không biết có tin hay không, hồi lâu mới nhả ra một chữ, “Đi.”

Nói rồi xe lại lần nữa khởi động.