Chương 31:

Trừ lần nắm tay trước, Úc Ninh vẫn là lần đầu gần Lục Quyện đến vậy, trọng lượng nửa người trên đều đặt trên người Lục Quyện, cũng có thể ngửi rõ ràng mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi bột giặt từ trên người Lục Quyện.

Hắn chỉ cần hơi nghiêng đầu, liền có thể nhìn thấy nửa bên mặt anh tuấn của Lục Quyện.

Chuyện này đối với một thuần gay mà nói, quả thật là khiêu chiến rất lớn.

Úc Ninh nhắm mặt lại, cảm thấy gương mặt vừa mới trắng bệch của mình đã nóng hổi.

Tay trái hắn nắm áo Lục Quyện, mượn sức của Lục Quyện chậm rãi đi về phía trước, không biết có phải ảo giác của hắn hay không mà lưng Lục Quyện thẳng thắp, dường như có hơi cứng ngắc, hàm dưới cũng căng chặt.

Thế nhưng bàn tay khoác lên bả vai lại dùng sức.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay Lục Quyện cách quần áo truyền đến trên da hắn.

Bầu không khí này nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.

Úc Ninh hít sâu hai cái, tận lực xem nhẹ tai và mặt ngày càng nóng của chính mình, “Tôi qua ghế bên kia nghỉ một lát.”

“Cảm ơn anh Lục Quyện, đồng đội của anh hẳn là còn đang chờ anh đấy.”

“Một lát nữa tôi chào hỏi bọn họ rồi lại đi.”

Úc Ninh vừa nói ý đồ của mình vừa đi về phía trước, nói thật, hắn đã tốt hơn một chút, choáng đầu chỉ là nhất thời, một lát nữa sẽ không còn khó chịu như vậy nữa.

Nhưng Lục Quyện lại không để hắn tránh thoát.

Úc Ninh nghiêng đầu nhìn Lục Quyện.

Lục Quyện cau mày, dường như ánh mắt rơi vào bên tai hắn, bước chân cũng ngừng lại, “Chào hỏi ai? Nữ sinh kia sao? Nữ sinh kia chạy xuống thang máy rồi. Có cần tôi gọi lên cho cậu?”

Ngữ khí Lục Quyện có hơi lạnh lùng.

Úc Ninh bị nói đến sửng sốt.

Hóa ra vừa rồi Lục Quyện đã thấy được.

Không biết xảy ra chuyện gì, đáy lòng Úc Ninh đột nhiên lại xuất hiện một chút ghen tuông, hắn vô thức lắc đầu, “Không phải, cô ấy cùng phòng với tôi, tôi và bạn cùng phòng đến buổi tụ họp.”

Thấy dáng vẻ này của Lục Quyện, hắn không tự chủ giải thích với Lục Quyện, “Nữ sinh vừa rồi tôi không quen, chỉ là có chút chuyện cần xử lý.”

Lục Quyện ồ một tiếng, không biết là có nghe lọt tai hay không, sắc mặt vẫn rất khó coi, nhưng nói chuyện không còn khiến người ta ngạt thở như vừa rồi, “Đừng đi vào, cậu gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

Úc Ninh thôi nắm áo Lục Quyện, “Đâu có nghiêm trọng như vậy… Tôi chỉ hơi say xe, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.”

So với gặp bác sĩ, Úc Ninh cảm thấy mình cần trở về ngủ một giấc hơn.

“Say xe?” Nghe hắn nói xong, lông mày Lục Quyện lại cau lại, lại dùng sức ôm người đến bên cạnh mình, “Choáng đến mặt trắng bệch? Người không biết còn tưởng cậu sắp ngất đến nơi rồi đó.”

“Nếu tôi không đến, có phải cậu sẽ ngã ở đây?”

Nói rồi, Lục Quyện hừ lạnh một tiếng, lại tránh ánh mắt nhìn qua của Úc Ninh.

Hình như lần trước trở về, Úc Ninh có uống thuốc say xe.

Bởi vì hôm nay ngồi xe đến đưa đồ cho y nên mới không thoải mái?

Sớm biết vậy đã không để hắn đưa tới, còn không bằng tự mình tới lấy, tốt xấu còn có chút không gian của hai người.

Đã không thoải mái còn chạy tới tụ họp cái gì, còn đơn độc ở cùng nữ sinh cái gì.

Rất kiên cường.

Lục Quyện lại cười lạnh.

Úc Ninh bị nụ cười này của y làm tê cả da đầu, chứng run chân cũng được chữa khỏi luôn, vội vàng nói: “Tôi đâu có ngất… Bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”

Lục Quyện ồ một tiếng, “Nếu là ngất thật tôi cũng có thể ôm cậu.”

Nói xong, Lục Quyện lập tức im lặng.

Sao lại nói nhanh vậy.

Thân hình Úc Ninh đơn bạc, chỉ vừa ôm, Lục Quyện cảm thấy cân nặng của Úc Ninh rất nhẹ, nếu hắn thật sự ngất đi, y quả thật có thể ôm được.

Câu nói kia của y không lớn không nhỏ, Úc Ninh còn tưởng mình nghe nhầm rồi, khẽ a lên, “Anh Lục Quyện, anh vừa nói gì thế?”

Lục Quyện trầm mặc trong chốc lát, ngữ khí vốn lạnh, “Không có gì, gọi cho bạn cùng phòng đi, cậu còn có thể ngồi xe sao? Không thể thì tôi cõng cậu đến bệnh viện gần đây.”

Úc Ninh: "…"

Hắn phát hiện tính tình Lục Quyện rất bướng bỉnh, y đã nhận định chuyện nào, cho dù mình có từ chối thế nào, y vẫn muốn làm.

Mặc dù Úc Ninh rất không muốn đến bệnh viện, nơi như bệnh viện có hồi ức mà Úc Ninh không muốn đối mặt nhất.

Hắn đã không nhớ rõ bao lâu hắn chưa đến bệnh viện.

Nhưng mà… Trước kia lúc thân thể khó chịu, cho dù là Tống Triệu, nghe nói hắn có thể vượt qua cũng chỉ hỏi nhiều hơn hai câu, cũng sẽ không cưỡng chế muốn hắn đến bệnh viện, hắn đã quen tự mình chống đỡ bấy lâu, cho dù không thoải mái cũng sẽ không nói với bà ngoại, con không thoải mái, chỉ cần ngủ một giác, tỉnh lại có thể giống như chuyện gì cũng không xảy ra.

Mà Lục Quyện như bây giờ, Úc Ninh lại không nói nên lời là cảm giác gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy tim ê ẩm.

Dù cho Lục Quyện chỉ xem hắn như công cụ hình người, hắn không tránh khỏi mềm lòng.

Úc Ninh đột nhiên giật nhẹ áo Lục Quyện, bước chân Lục Quyện dừng lại, vẻ mặt lãnh đạm quay lại nhìn hắn.

Úc Ninh chậm rãi cong khóe môi, “Tự tôi có thể đi.”

Lục Quyện lại cau mày.

Vừa định phát cáu lại nhớ tới lời Giang Lầu đã nói trước đó, cường ngạnh cưỡng ép nuốt lời trào phúng đã đến bên miệng xuống, “Tùy cậu.”

“Bệnh viện cách đây rất gần, chúng ta có thể đi qua.” Úc Ninh nhìn bên mặt y, khuôn mặt tái nhợt dần nhiễm chút màu, “Nhưng tôi vẫn cần nói với bạn cùng phòng một tiếng trước.”

Nói rồi Úc Ninh cũng không đợi Lục Quyện đáp lại, lấy di động gọi cho Khương Hạo.

Có lẽ bên trong rất ồn ào, cách một lúc Khương Hạo mới nhận.

Úc Ninh không nói với cậu ta mình không thoải mái, chỉ nói hắn gặp một người bạn, tạm thời về trước.

Nghe thấy hai chữ bạn bè, mí mặt Lục Quyện giật giật, có hơi bất mãn liếʍ quai hàm.

Nói xong, Úc Ninh lại hạ giọng nói với Khương Hạo chuyện Dương Chi bỏ chạy.

Khương Hạo chậc hai tiếng, “Không sao, vừa rồi nghe thấy cô ấy gọi điện cho khoa trưởng, khoa trưởng còn trừng mắt với tôi đó, mà nói thật, tôi còn thật vui sướиɠ.”

Nói chuyện với Khương Hạo xong, Úc Ninh mới nhìn về phía Lục Quyện.

Kì thật đầu hắn không phải rất choáng, có lẽ do cồn quấy phá mới không dễ chịu như thế, nhưng may mà còn có thể đi đường.

Sợ bị hai người nhận ra, hai người đều đeo khẩu trang, một trước một sau đi xuống lầu.

Lục Quyện đi rất chậm, thi thoảng còn quay đầu nhìn Úc Ninh, giống như cái nhìn đứa nhỏ không có năng lực tự gánh vác vậy.

Úc Ninh cảm thấy hơi buồn cười.

Cười xong, nội tâm lại chua xót khó hiểu.

Lục Quyện đúng là người tốt.

Chỉ là y tốt, còn có nguyên nhân.

Chỉ một nháy mắt như thế, Úc Ninh thậm chí còn toát lên ý nghĩ, nếu như Lục Quyện có thể luôn đối tốt với hắn như vậy thì thật tốt.

Úc Ninh bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật mình.

Cũng may không đến một lát, hai người đã tới bệnh viện gần đó.

Bệnh viện dày đặc mùi nước khử trùng bóp chết mấy suy nghĩ không thiết thực của Úc Ninh.

“Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?” Lục Quyện đi lấy số, quay về trông thấy Úc Ninh ngồi trên ghế, sắc mặt càng trắng hơn trước đó, lại nhíu mày.

Úc Ninh nhẫn nhịn, lắc đầu, ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn chăm chú của Lục Quyện.

Lục Quyện dường như thật sự lo lắng cho hắn.

Úc Ninh nhìn thấy hình bóng của chính mình trong mắt Lục Quyện.

Úc Ninh trầm mặt chốc lát, “Tôi không thích mùi thuốc sát trùng.”

Cho dù đã qua rất nhiều năm, năm đó lúc mẹ nằm trên giường bệnh, loại cảm giác hít thở không thông, vẫn là không có cách nào quên.

Hắn vĩnh viễn nhớ kỹ loại cảm giác này.

Lục Quyện liếc mắt nhìn hắn, không nói, chỉ quay người rời đi.

Hai tay Úc Ninh xuôi bên người hơi cuộn lại, rủ xuống, nhếch môi cười khẽ.

Hắn đến cùng là đang nghĩ cái gì thế, sao lại xem, Lục Quyện đâu giống như người có thể thổ lộ chứ……

Một tay hắn đỡ trán, nhắm mặt, ý đồ để cho chính mình thoải mái hơn một chút.

Không đầy một lát, có thứ gì mang theo lạnh lẽo lướt qua mu bàn tay mình, Úc Ninh mở mắt, một bình nước khoáng rơi vào đáy mắt.

Ngón tay cầm bình nước khoáng thon dài xinh đẹp.

“Không vặn được?” Lục Quyện khẽ hỏi, vừa định thu tay.

Úc Ninh sửng sốt một chút, lập tức nhận lấy nước, nhỏ giọng cảm ơn.

Lục Quyện đáp lời, “Uống chút nước lạnh đầu óc có thể thanh tỉnh một chút.”

Động tác vặn nắp dừng lại,… Trong lúc nhất thời, vậy mà không biết Lục Quyện là đang giễu cợt hay là quan tâm hắn.

“A.”

Hắn vừa mới cảm động cái gì thế!

Hình như Lục Quyện hoàn toàn không chú ý tới mình nói cái gì, di động y vang lên, có lẽ là chiến đội đang tìm.

Người ta đang liên hoan chiến đội tốt đẹp, kết quả lại để người ta chạy tới bệnh viện.

Úc Ninh có hơi áy náy, mấy ngụm uống hết chai nước lạnh, thật đúng là dễ chịu hơn không ít , Úc Ninh nhìn về phía Lục Quyện, thử thăm dò mà hỏi, “Anh Lục Quyện, anh có muốn về trước không? Hẳn là bọn họ còn đang chờ anh đó?”

Lục Quyện cúi đầu lạch cạnh đánh chữ, vừa hờ hứng đáp lời, “Không chờ tôi, đã bắt đầu rồi, tôi không ăn đồ nhật.”

“Khó ăn.”

Không ăn đồ nhật sao lại đến cửa hàng nhật liên hoan?

Lục Quyện cũng sẽ chiều theo ý thích của đồng đội?

Úc Ninh liếʍ nước đọng bên môi, ôm nước khoáng yên tĩnh mà ngồi.

Cũng không biết có phải là vì uống nước lạnh, mùi thuốc khử trùng của bệnh viện quả thực không còn quá khó ngửi.

Chóp mũi hắn đều là mùi từ trên người Lục Quyện.

Rất dễ chịu.

Không đến một lát đã đến số của Úc Ninh, Lục Quyện vừa lúc nhận diện thoại, không theo hắn vào.

Bác sĩ hỏi thăm tình huống cặn kẽ, liền đưa cho hắn bình nước đường, thuận tiện căn dặn không được uống rượu hút thuốc, trở về nghỉ ngơi thật tốt, thái độ vô cùng hời hợt.

Úc Ninh cảm thấy say xe mà đến bệnh viện quả thật có chút nhỏ làm thành to.

Hiện tại hắn cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.

Lúc đi ra, Lục Quyện vẫn còn đang gọi điện thoại, y tựa bên cửa sổ bên hành lang, tựa lên lan can, vốn rũ mắt, chắc có lẽ thấy Úc Ninh, y nâng mắt, “Được rồi, không nói nữa, đừng để họ uống rượu, nếu không ngày mai lại xuất hiện đầu đề TVT và EVE tụ tập uống rượu song song bị xử phạt.

Đầu bên kia Từ Mính mắng hai câu, “Tôi biết! Tôi quản được!”

Còn chưa mắng xong, Lục Quyện ba một tiếng cúp điện thoại.

Úc Ninh mang theo ý cười quét mắt nhìn di động Lục Quyện, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Lục Quyện ồ một tiếng, nhìn thấy trong ngực hắn ôm bình nước đường có hơi bất mãn, “Chỉ thế là xong?”

Úc Ninh gật đầu, "Không có vấn đề gì lớn, tôi say xe choáng quen rồi, trở về ngủ một giấc là tốt.” Úc Ninh nói, lại nhớ ra gì đó, “Có muốn đi ăn chút gì không?”

Hắn và Lục Quyện chưa ăn cơm, mặc dù hiện tại đầu không quá choáng, nhưng dạ dày vẫn hơi khó chịu, ăn chút gì đó lót dạ mới được.

Nếu như Lục Quyện không ở, hắn có thể về nấu mì tôm, nhưng chính mình khiến Lục Quyện chưa ăn cơm tối, hắn có hơi áy náy.

Giá cả tiệm mì này rất đắt, nhưng thắng ở chỗ có phòng bao, vừa đóng cửa lại ai cũng không nhìn thấy bên trong là ai.

Cũng có thể phòng người khác nhận ra Lục Quyện.

Úc Ninh đã thoáng phát hiện, hai người đi trên đường đều có người quay đầu nhìn họ.

Có lẽ đây chính là mị lực của Lục Quyện, cho dù không thấy mặt, vẫn biết y rất đẹp trai.

Dáng dấp Lục Quyện quả thật rất đẹp.

Nếu như không phải ánh mắt y luôn lạnh như vậy, thì chính là câu dẫn mắt người tiêu chuẩn, lúc nhìn người, tự nhiên sẽ khiến người khác cảm thấy lưu luyến.

Úc Ninh không bắt bẻ gì chuyện ăn mì, chỉ là hắn không thích ăn hành, nói với phục vụ một chút liền tùy tiện chọn.

Nhưng hắn phát hiện Lục Quyện rất kén chọn, có lẽ y chưa từng ăn loại mì này, nhìn một lúc lâu mới miễn cưỡng chọn một phần mì thịt bò.

Lúc ăn cơm, Lục Quyện cũng rất bận, cứ luôn trả lời tin nhắn.

Úc Ninh yên lặng lựa hành trong chén ra.

Vừa nãy hắn đã nói với phục vũ, cũng không biết có phải là quá bận hay không mà đã quên mất.

Không biết có phải hành động chọn hành quá rõ hay không, Lục Quyện đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, “Chờ cậu chọn xong, mì cũng lạnh rồi.”

Úc Ninh:… Hắn không có ý định thừa nhận mình kén ăn.

Mặc dù trước đó bà ngoại và Lục Quyện đã quở trách mình rất kén ăn.

“Sẽ không lạnh.” Úc Ninh quật cường, “Tôi sắp xong rồi.”

Lục Quyện ồ một tiếng, không nhìn hắn nữa.

Úc Ninh nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ không đến một lát, Lục Quyện đột nhiên đưa tay ra, kéo bát mì đến trước mặt mình, sau đó đẩy bát mì của y qua.

Bát của Lục Quyện còn chưa ăn, chỉ là phía trên không có hành.

Úc Ninh sửng sốt, nhìn mặt bàn bên Lục Quyện, đều là hành vừa lựa ra.

Cũng không biết làm sao làm được, vừa nhắn tin vừa lựa hành.

Úc Ninh trầm mặc trong chốc lát, “Sao anh lại….”

Lục Quyện có lẽ biết hắn muốn nói gì, lập tức chặn miệng, “Còn không ăn thì mì sẽ nguội đó.”

Úc Ninh nhấp môi, ồ một tiếng.

Cũng không biết có phải Lục Quyện đối với ai đều sẽ như vậy không.

Không biết trong những chuyện mà cha mẹ căn dặn có bao gồm cả loại chuyện nhỏ nhặn như nhặt hành hay không.

Tốc độ ăn của Lục Quyện rất nhanh, có lẽ là tuyển thủ chuyên nghiệp bình thường không có thời gian ăn cơm, đều là tranh đoạt từng giây.

Sau khi ăn xong, còn uống liền mấy ngụm nước. Sau đó bắt đầu chuyên tâm nhắn tin.

Úc Ninh vô cùng may mắn, vừa rồi lúc hắn nhặt hành, chưa ném thử hương vị mì.

Lục Quyện cau mày nhìn chằm chằm tin nhắn trên wechat, trong miệng đều là mùi hành.

Từ nhỏ y đã không thích ăn thứ này, uống nhiều nước như vậy cũng không át được hương vị gay mũi.

Úc Ninh ăn được một nửa, Lục Quyện đứng dậy đi ra ngoài một hồi.

Lúc trở về, hắn phát hiện Lục Quyện rửa mặt, tóc cũng ướt, cổ áo còn có nước đọng.

Úc Ninh đột nhiên cảm thấy đói hơn.

Cơm nước xong xuôi, Úc Ninh đi quầy lễ tân tính tiền, hắn vốn định hôm nay sẽ mời Lục Quyện, xem như cảm ơn.

Nhưng lễ tân nói với hắn đã thanh toán.

Úc Ninh nháy mắt đã hiểu, vừa rồi Lục Quyện ra ngoài không chỉ rửa mặt và còn thanh toán.

Úc Ninh có hơi xấu hổ, “Anh Lục Quyện, tôi vốn định mời anh.”

Lục Quyện không biết sao nhìn tâm tình không phải rất tốt, mí mắt nâng lên, nghe thấy lời Úc Ninh, “Tôi cũng không phải không trả nổi tiền một bữa cơm.”

Úc Ninh:…Tôi không có ý này.

Úc Ninh trầm mặc một lát, “Lần sau tôi mời anh.”

Lục Quyện dừng bước chân, “Lần sau là lúc nào?”

Úc Ninh chần chờ, hỏi.

“Thi đấu quý sau kết thúc, chúng tôi nghỉ ngơi hai ngày.” Lục Quyện đột nhiên lơ đãng nói một câu, “Không có việc gì làm thì ở căn cứ ngủ.”

Thấy Úc Ninh không có phản ứng, Lục Quyện tiếp tục nói mà không có biểu cảm, “Ngủ cả ngày không ăn cơm.”

“Cũng không ai quản.”

Úc Ninh sửng sốt, chợt hiểu ý y, lập tức cảm thấy buồn cười.

Lục Quyện đây là nói với mình, lần sau là lúc nào y có thời gian?

Úc Ninh nhịn cười, “Được.”

Lục Quyện lúc này mới hờ hững đáp, “Cuộc sống của tuyển thủ chuyên nghiệp rất buồn tẻ.”

“Không có việc gì cũng chỉ ở căn cứ ngủ, không có ai hẹn.”

Nghe thật thảm.

Lục Quyện nói xong, trên di động nhảy ra một tin tức.

Lục Vinh: [Em trai à! Thi đấu quý sau kết thúc về nhà ăn bữa cơm? Mẹ và anh đều nhớ em!]

Lục Vinh là anh trai Lục Quyện, lớn hơn y vài tuổi.

Lục Quyện cúi đầu liếc mắt, lập tức nhét di động vào túi.

Úc Ninh không nhìn thấy tin nhắn trên di động Lục Quyện, hắn cẩn thận nghĩ.

Mấy ngày Lục Quyện nói đó, hình như mình có thời gian.

Nhưng muốn hắn hẹn Lục Quyện, hình như hai người cũng không có chuyện gì làm?

Bình thường hắn và Tống Triệu cũng không thường ra ngoài chơi, so với ở bên ngoài, hắn càng thích ở trong nhà sau đó đọc sách.

Hai người chỉ là bạn bè đơn thuần, hai người đàn ông đi xem phim gì đó, có lẽ Lục Quyện sẽ hiểu lầm?

Đi nhưng nơi khác chơi, càng quỷ dị hơn, huống chi Lục Quyện không phải người thích đi khắp nơi, cũng không tiện chạy lung tung khắp nơi.

Úc Ninh suy nghĩ hồi lâu, sau khi hai người ra khỏi tiệm mì mới nghĩ "Đến lúc đó, tôi mời y đến quán nét, hai chúng ta cùng chơi?”

Lục Quyện: “…”

Lục Quyện cười lạnh, "Cấu hình máy tính ở căn cứ chúng tôi tốt hơn ở quán nét nhiều."

Cấu hình máy tính của tuyển thủ chuyên nghiệp đều là đỉnh cấp.

Úc Ninh nghĩ đến bộ chiếc máy cũ kia, xấu hổ mà động tâm, đương nhiên vẫn là chơi game cùng Lục Quyện càng động tâm.

Không có một người chơi game nào có thể cự tuyệt chơi cùng Lục Quyện.

A không đúng, Úc Ninh nghĩ, là không ai có thẻ từ chối và trầm mặc đánh đôi cùng Lục Quyện.

Thế nhưng Lục Quyện quá đáng thương.

-

Thi đấu quý sau cửa hành sau một tuần lễ.

Trong một tuần lễ này, Úc Ninh vẫn trải qua cuộc sống của mình, lên lớp, phát trực tiếp. Bởi vì lên lớp, thời gian phát trực tiếp của hắn cũng rút ngắn, cũng may nhân khí vẫn bảo trì như lúc trước, giữa trực tiếp cũng không còn mấy chuyện hỗn loạn.

Gần đây người ném lễ vật cũng dần nhiều hơn.

Có thể là kết quả của việc hắn ngày càng cố gắng.

Vì để lúc đánh đôi cùng Lục Quyện không bị khác mắng, Úc Ninh dần dần chuyển phong cách, đấu pháp không quá giống trước đó, không che giấu, cố ý đi chế tạo tiếng cười.

Hắn phát hiện như thế, trái lại càng vui vẻ hơn trước đó.

Khoảng thời gian này Lục Quyện còn bận bịu hơn trước đó, trên cơ bản hai người không có giao lưu, chỉ là ngẫu nhiên Lục Quyện sẽ hỏi hắn ăn cơm chưa, Úc Ninh trả lời tin nhắn xong, tin nhắn lại như đá chìm đáy biển.

Trước thi đấu quý một ngày, Úc Ninh nhận được điện thoại của người đại diện.

Lúc trước hắn một mực từ chối không tiếp điện thoại của người đại diện, nhưng nghĩ đến hợp đồng sắp đến kì, vẫn nên trò chuyện một chút với người đại diện vấn đề không nối tiếp hợp đồng.

Không ngờ lần này người đại diện mở miệng, thái độ ôn hòa hơn không ít, “Úc Ninh à, lần này tôi gọi điện là vì chuyện hợp đồng, công hội vừa định cho cậu một phần hợp đồng mới, cậu có muốn xem không?”

Úc Ninh bị ngữ khí ôn nhu của cô ta làm cho nổi da gà, nhưng không cần nghĩ cũng biết vì sao thái độ của cô ta đột nhiên chuyển biến.

Chuyện hắn sắp đánh đôi với Lục Quyện, đoán chừng bên phía nền tảng cũng đã biết.

Thái độ Úc Ninh vô cùng kiên quyết, “Không cần, tôi không có ý định tiếp tục hợp đồng.”

Ban đầu hắn không hiểu chuyện mới đi vào công hội, mặc dù gia nhập xác thực sẽ có nâng đỡ, nhưng những nâng đỡ này lại không đến phiên hắn, hắn cũng không cần.

Người đại diện bị thái độ lãnh đạm chặn họng, nén giận, “Cậu suy nghĩ lại cho thật kĩ đi? Đến lúc đó phúc lợi công hội cho cậu nhiều hơn là cậu tự làm nhiều.” Đương nhiên cô sẽ không để cho Úc Ninh chạy mất.

Hiện tại có thể nhìn ra, trước đó Úc Ninh vô thanh vô tức nhưng lại có thể cạo chết A Quyết, lại có thể đánh đôi với Lục Quyện, không chừng có quan hệ gì đó với chiến đội TVT.

Úc Ninh lạnh lùng ồ một tiếng, “Không cần. Đến lúc đó dù sao cũng tự giải ước, chúng ta hẳn là không có gì để nói.”

Nhưng vẫn có chút việc phiền não.

Trước đó lương của hắn là do công hội mở, không biết sau khi giải ước, bên phía nền tảng tính lương hắn như thế nào.

Úc Ninh nghĩ nghĩ, vẫn nên đi tìm nhân viên quản lý tìm hiểu tình huống cụ thể.

Ngày hôm sau, thi đấu quý chính thức bắt đầu.

Chiến đội TVT vì lúc trước lấy được quán quân khi thi đấu toàn cầu, danh tiếng vượng, vừa mở ra weibo, khắp nơi đều là tin tức của họ.

Úc Ninh lướt weibo, thiếu chút nữa bị fan nữ của Lục Quyện hù dọa.

Một khi lịch trình chính thức của các đội khác được công bố, họ hoặc là cổ vũ và động viên hoặc bị những antifan xúc phạm, giới điện cạnh là như vậy, không thể đạt được sự hài hòa.

Chỉ cần bạn thua một trận, lũ quỷ sẽ ập đến ngay hiện trường, người vừa khen bạn một giây trước có thể mắng cả nhà bạn.

Lướt xuống rất lâu mới có thể nhìn thấy bình luận bình thường trong giới điện cạnh, còn có rất nhiều anh hùng bàn phím đang gây hấn, mắng những người khác trong TVT không xứng, cũng có người mắng Lục Quyện.

Đây xem như là trạng thái bình thường.

Úc Ninh nghĩ một chút, vẫn chia sẻ blog chính thức thông báo hành trình trên weibo, nói một câu, ‘cố lên’.

Chia sẻ xong, hắn không xem di động nữa.

Người say xe ngồi xe không nên xem điện thoại.

Đến cung thể thao, mới khoảng một giờ chiều. Úc Ninh đến một mình, hắn từng hỏi đám Tống Triệu, Tống Triệu gần đây quen bạn trai là huấn luyện viên thể hình, mỗi ngày đều chạy tới hẹn hò với người ta, đến cái bóng cũng không thấy.

Khương Hạo vốn cũng không phải thích xem thi đấu, tự nhiên cũng không đi.

Dịch Kim càng không cần nói, Úc Ninh không hỏi cậu, học sinh cấp ba nên học tập cho giỏi.

So với thi đấu tư cách lần trước, thi đấu quý lần này rất đông người, cách thời gian thi đấu còn hai tiếng, trước cổng cung thể dục đã đông kín người, còn có không ít người giơ cờ chiến đội nhỏ.

Trước cổng còn có phóng viên, đoán chừng là đang chờ từng chiến đội ra trận.

Úc Ninh thật vất vả chen vào chỗ xếp hàng xét vé, nghe thấy mấy nữ sinh ở bên cạnh nói chuyện, “Không biết hôm nay có thể ngồi xổm chờ Quyện thần hay không.”

“Không phải đội họ thường xuyên đi vào từ cửa vip sao?”

“Cầu nguyện thôi, có sao đâu!”

Con mắt Úc Ninh cong cong.

Bị các cô ấy nói như thế, quả thật trong lòng ngứa ngáy,… Có hơi muốn gặp Lục Quyện.

Thật khó mới đến lượt hắn xét vé, người soát vé kia nhìn thấy vé của hắn, không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần.

Phiếu nội bộ đó.

Úc Ninh không để ý ánh mắt của người soát vé.

Sau khi đi vào, hắn tìm vị trí ghế ngồi.

Lục Quyện cho là vé hàng đầu dãy ghế giữa, là vị trí xem tuyệt vời.

Bởi vì Lục Quyện cho là vé liền, cho nên mấy chỗ bên cạnh hắn không ai ngồi…

Úc Ninh thởi dài, sau đó mở wechat gửi tin nhắn cho Lục Quyện: [Anh Lục Quyện, cố lên]

Vì xuất hiện không chính thức, hắn lại đăng một cái [Quyện thần cố lên.jif] vừa tải xuống từ weibo.

Là fan Lục Quyện dùng ảnh chụp Lục Quyện nhìn về ống kính ôm khóe môi lúc thi đấu làm biểu tượng cảm xúc động.

Đăng lên rồi, Úc Ninh mới phát hiện không thích hợp.

Vừa rồi hắn không nhìn kĩ liền tải về, giờ mới phát hiện, sau vẻ mặt này thế nào lại biến thành dãy chữ [Chồng ơi cố lên]???