Chương 30:

Người nhà……..?

Úc Ninh sửng sốt, vô thức nghiêng đầu nhìn Lục Quyện.

Lục Quyện cũng buông mắt nhìn hắn, khóe môi mím thành một đường thẳng, vẻ mặt lạnh nhạt.

Vốn dĩ Úc Ninh còn không cảm thấy gì, nhưng bị Lục Quyện nhìn như thế, hậu tri hậu giác hiểu ra người nhà nói chung trong miệng Nam Bắc tương đương với thân phận bạn trai của Lục Quyện.

Úc Ninh đỏ ửng lỗ tai, thu tầm mắt lại thật nhanh.

Ánh mắt Lục Quyện lướt qua lỗ tai đỏ của Úc Ninh, có thể vì làn da trắng và mỏng, Úc Ninh đặc biệt dễ đỏ tai, dù là trước kia hay bây giờ, dường như mỗi lần y gặp Úc Ninh, tai Úc Ninh đều dễ đỏ. Lục Quyện cong khóe môi, lập tức lại đè xuống.

Cũng không biết có phải với ai cũng vậy hay không.

Hầu kết Lục Quyện lăn lên lăn xuống, quay đầu, không nhìn Úc Ninh nữa.

“Đi đi? Vừa hay lát nữa cậu cũng đừng về đợi ở căn cứ chúng tôi nè? Buổi chiều chúng tôi không có huấn luyện thi đấu, hôm nay vừa vặn điều chỉnh tâm tình một chút! Có thể chúng nhau chơi game một lát?” Nam Bắc không chú ý tới cảm xúc của đội trưởng bọn họ chập trùng, còn đang cố gắng tranh thủ phúc lợi cho đội trưởng, Nam Bắc nói, còn nghoẹo đầu tinh nghịch chớp mắt.

Một cậu nhóc trắng mập, lại làm vẻ mặt wink này, thấy thế nào cũng khôi hài.

Vừa làm xong, Nam Bắc liền nhận được ánh mắt như đao từ Lục Quyện. Nam Bắc lập tức ngay ngắn trở lại.

Úc Ninh xém chút bị Nam Bắc chọc cười.

Chơi game với tuyển thủ chuyên nghiệp, xác thực mê người, nhất là chơi game với Lục Quyện……. Úc Ninh nhớ cảm giác này rất lâu rồi.

Nhưng không nói chuyện hắn cũng không phải người nhà chân chính của Lục Quyện, đến lúc đó cùng ăn cơm sẽ khó tránh khỏi mà lộ ra chân ngựa gì đó làm hắn không được tự nhiên, Lục Quyện càng không tự nhiên thoải mái, huống hồ tối nay hắn có hẹn rồi.

Úc Ninh cười lắc đầu từ chối, “Lần sau có thể chứ? Tối nay tôi có chút chuyện.”

“Chuyện gì?” Hắn vừa nói xong, Lục Quyện bên cạnh vô thức hỏi, phảng phất như đang tra hỏi.

Lục Quyện hỏi xong, sắc mặt lập tức căng thẳng.

Phản ứng quá nhanh, nói ra lời trong lòng mất rồi.

Hắn khẽ nhíu lông mày, giọng nói lạnh nhạt, “Có việc thì tôi đưa cậu về trước.”

Úc Ninh vốn bị câu hỏi đột nhiên của Lục Quyện làm cho không biết làm sao, nhưng Lục Quyện lại nói như thế, đáy lòng thoáng có ảo giác như có thứ gì rơi xuống, lại có một loại cảm giác quả nhiên là thế.

Lục Quyện quả nhiên không hi vọng hắn đi.

Úc Ninh không dấu vết nhẹ nhàng thở ra, “Không cần đưa, tôi tự đi là tốt rồi.”

Hắn nói, mắt lại nhìn về phía những người khác.

Có lẽ bởi vì giữa hai người bao phủ một loại không khí kì quái, đám Nam Bắc đều không nói gì, thậm chí bắt đầu giả câm điếc, yên lặng trở về ăn cơm.

Thao tác này của đội trưởng thật sự có thể đuổi người tới tay sao?

Đây thật sự là đang theo đuổi người ta sao?

Vì sao lại giống như đang đuổi người ta đi vậy?

Một đám cẩu độc thân trăm mối không thể giải.

“Đưa cậu tới cổng.” Lục Quyện không chú tới các đồng đội chợt yên tĩnh, hắn nói xong, kề vai với Úc Ninh đi vì phía trước, dáng vẻ cậu nhanh đi đi.

Lúc này Úc Ninh lại không từ chối, từ cổng lớn vào đây không có fan chụp lén, không cần lo lắng nhiều như vậy.

Đến cửa chính, Lục Quyện dừng bước chân.

Úc Ninh đi phía sau y, lúc này hắn mới phát hiện, bóng lưng Lục Quyện rất có cảm giác an toàn, cho dù mặc đồ ngủ cũng là vai rộng eo nhỏ, thân hình ưu việt.

Bước chân của Úc Ninh cũng ngừng lại, “Vậy tôi đi trước đây, anh Lục Quyện.”

Hắn nói xong, phát hiện Lục Quyện còn đang nhìn mình chăm chú, cũng không nhường đường cho hắn mà ngăn tại trước mặt.

Úc Ninh vô thức sờ lên tai mình.

Lục Quyện lại cau mày, hai người trầm mặc một hồi, ngay tại lúc Úc Ninh chuẩn bị nhấc chân vòng qua Lục Quyện, Lục Quyện rốt cục chịu nói, “Buổi tối cậu có chuyện gì?” Ngữ khí còn có chút cứng ngắc.

Úc Ninh sửng sốt, không kịp phản ứng, cũng không ngờ tới thế mà y còn nghĩ đến vấn đề này.

“Không nói cũng không sao, chỉ là sợ lát nữa đồng đội tôi hỏi mà tôi thì ngay cả bạn trai đi đâu cũng không biết.” Lục Quyện lại bổ sung.

Ngẫm lại cũng đúng.

Úc Ninh ngập ngừng, “Có một buổi liên hoan.”

Hắn cũng không thể nói cụ thể, dù sao Lục Quyện cũng không phải bạn trai thật sự của hắn, cũng không muốn nói ra hành trình cụ thể, hơn nữa, nói là hắn đi xử lý người theo đuổi, nói ra có cảm giác kì quái, nhất là nói ra trước mặt Lục Quyện lại càng kì quái.

Lục Quyện ồ một tiếng, “Đã biết, cậu đi đi.”

Có thể nói là phi thường vô tình.

Úc Ninh: "……"

Hắn luôn cảm thấy Lục Quyện hỏi vấn đề này rất đột ngột, nhưng lý do kia lại chẳng thể phản bác.

Chờ bóng dáng Úc Ninh đi khỏi căn cứ, thân thể vừa căng cứng của Lục Quyện mới chậm rãi thả lỏng.

Hai người cứ luôn gần nhau như vậy, cũng không biết trên người Úc Ninh có mùi thơm gì, ngửi đến đầu ngón tay y cũng tê dại.

Lục Quyện che đôi tai đang chậm rãi đỏ lên, đóng cổng, quay người đi vào.

“Tôi cược đội trưởng không theo đuổi được!”

“Con mẹ nó lần trước cậu đã đổi! Không cho sửa lại nữa!”

“Không được, tôi cảm thấy bạn nhỏ đáng yêu có ý với đội trưởng, cậu không thấy ánh mắt cậu ấy nhìn đội trưởng sao? Tôi cảm thấy đó là sùng bái! Sùng bái một người! là khúc nhạc dạo của việc thích một người!”

“Cậu từng yêu đương sao? Vừa nhìn đã nhận ra? Còn là triết học đại sư?”

Năm người trên bàn ăn đang thảo luận kịch liệt, đột nhiên cảm thấy có một cơn âm phong thổi qua, không khí tích tắc liền an tĩnh lại.

Mọi người đồng loạt quay đầu.

Khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm của Lục Quyện nhìn bọn họ, cũng không biết quay lại từ khi nào, đi đường không chút âm thanh.

Dựa vào nét mặt của y mà xem, có lẽ tâm tình thật không tốt.

“Các cậu còn rất nhàn rỗi.” Lục Quyện cười lạnh.

Nam Bắc phản ứng đầu tiên, “Đội trưởng! Em cảm thấy thái độ vừa rồi của anh không được! Sao anh không cười với bạn nhỏ đáng yêu nhiều hơn chút!

Vẻ mặt Lục Quyện càng lạnh hơn.

Giang Lầu rất không nể mặt mà nở nụ cười, “Cái dạng này của cậu mà là theo đuổi người sao? Cậu chỉ vụиɠ ŧяộʍ đối tốt với cậu ta thì sao cậu ta biết được?”

“Sau lưng mở miệng là một tiếng bạn nhỏ đáng yêu…… Ở trước mặt thì đến một cái rắm cũng không dám thả.”

Lục Quyện bày ra vẻ mặt anh đang dạy tôi làm việc đó à.

“Cậu quá thẹn thùng?” Ánh mắt Giang Lầu rơi vào đôi tai đỏ lên của Lục Quyện, liền chậc lưỡi vài tiếng, còn chưa nói xong, Lục Quyện đã xoay người đến bậc thang.

Một đám cẩu độc thân khóc thét.

Giang Lầu lắc đầu, “Sớm muộn thì đối tượng cũng không còn.”

Cũng không biết Lục Quyện có nghe thấy hay không, bóng lưng rời đi còn cứng ngắc.

Trên đường trở về, Úc Ninh vẫn không tự giác mà nắm chặt bàn tay bị Lục Quyện nắm trước đó.

Lòng bàn tay Lục Quyện rất nóng, nhiệt độ đó phảng phát như còn đọng lại trên tay hắn.

Ý thức được mình đang suy nghĩ lung tung, Úc Ninh hít một hơi thật sâu.

Quên đi.

Về đến nhà không bao lâu, Úc Ninh đã nhận được tin nhắn Khương Hạo gửi đến địa điểm liên hoan, nói là đổi thành một cửa hàng tạp hóa rất đắt tiền của Nhật Bản.

Khương Hạo còn cảm thán, nghe nói Úc Ninh đồng ý tới, vẫn là nữ sinh kia mời khách kia, nhà rất giàu, cũng xem như tiêu tiền vì lam nhan.

Úc Ninh đáp hai cái biểu tượng cảm xúc ném bom.

Hẹn Khương Hạo lúc sáu giờ.

Úc Ninh vốn say xe, buổi chiều ngồi xe trở về từ chỗ Lục Quyện có hơi choáng đầu, sau khi trở về thì nghỉ một lát, chạng vạng thì tìm Khương Hạo, lại ngồi xe buýt, lúc Khương Hạo nói đến cửa hàng tạp hóa kia, Úc Ninh vẫn không nhịn được mà nhíu mày nhéo nhéo mi tâm.

Lúc tới cửa, vừa vặn gặp được Khương Hạo.

Thấy hắn tới, Khương Hạo vẫy tay, “Sao sắc mặt lại kém vậy?”

“Có sao?” Úc Ninh điều chỉnh hô hấp, người cũng tới rồi, bây giờ đi về thì không tốt lắm, Úc Ninh cười thờ ờ, “Có thể là vừa tỉnh ngủ.”

Hắn nói như vậy, Khương Hạo cũng không nghi ngờ, chỉ là cúi đầu nhìn di động, nhướng mày, “Người trong khoa chúng tôi nói nữ sinh kia đến rồi.”

Vừa nói xong, di động của Khương Hạo vang lên, cậu khẽ tặc lưỡi, “Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, hỏi tôi cậu có đến không đó.”

Úc Ninh bất đắc dĩ cười, “Nếu sau này còn có loại chuyện như này có thể trực tiếp đưa wechat của tôi cho họ, tự tôi giải quyết là được.”

Khương Hạo lại tặc lưỡi, “Cái này cũng thật khó, tôi nghĩ sau khi từ chối cũng không thể lại tìm đến tôi nhỉ, kết quả rất nhiều chuyện xảy ra.”

Khi hai người nói chuyện cũng đã đến phòng bao.”

Hai người cũng coi như đến muộn.

Trong phòng bao đã có không ít người, nam nữ đều có, trên cơ bản Úc Ninh đều gọi được tên, mặc dù hắn cùng khoa với Khương Hạo, nhưng bởi vì hắn làm phát trực tiếp, trong trường cũng rất nhiều người biết hắn, một tới hai đi, cứ thế là quen biết.

Thấy hai người tới, mọi người đang nói chuyện phiếm liền đột nhiên an tĩnh, sau đó lại bắt đầu ồn ào.

Úc Ninh dừng bước chân, Khương Hạo lập tức giảng hòa, “Đừng lộn xộn! Ăn cơm thật ngon trước nào.”

“Tôi còn chưa từng nếm qua đồ tốt như vậy đâu.” Khương Hạo nói, nhìn về phía người nữ sinh ngồi trong góc, nữ sinh kia mặc váy màu vàng nhạt, trang điểm nhẹ, trong nhỏ nhắn lại ngọt ngào, từ lúc Úc Ninh đến, liền thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Úc Ninh, “Cảm ơn học muội mời khách.”

Mặc dù sau lưng có phiền phức thế nào đi chăng nữa, nhưng ngoài mặt vẫn phải lịch sự.

Nữ sinh kia tên Dương Chi, bị Khương Hạo nhắc đến, lập tức xấu hổ tránh sau lưng khoa trưởng.

Đầu Úc Ninh đang rất choáng, cảm giác mình còn đứng nữa có thể một giây sau sẽ đứng không nổi, lễ phép bắt chuyện với mọi người lại khẽ gật đầu ra hiệu với Dương Chi, liền ngồi xuống bên cạnh Khương Hạo.

Thái độ hắn thản nhiên, phảng phất như đây chỉ là một buổi gặp mặt trong khoa, lại thêm vẻ ngoài của Úc Ninh rất dễ thân cận, dáng dấp cũng rất dễ dàng khiến cho người ta sinh ra ý muốn thân cận, khuôn mặt vô tội lại vô hại, nhưng trên thực tế người quen hắn đều biết, thật ra Úc Ninh là người khó gần, đối với ai hắn đều là thái độ lễ phép lại vẫn duy trì khoảng cách.

Dù Khương Hạo, cũng chỉ có thể xem như là có chút quan hệ.

Lục tục có mấy người ngo ngoe đến gần.

Sau khi ngồi xuống, Úc Ninh mới cảm thấy dễ chịu một chút, hắn uống mấy ngụm nước chanh đá trên bàn, giảm bớt khô khốc trong miệng.

Đủ người, trưởng khoa Khương Hạo liền bắt đầu làm nóng bầu không khí.

Lần liên hoan này kì thật không đơn thuần là người trong khoa, rất nhiều người đều mang theo bạn mình, có lẽ là vì để Dương Chi đỡ thấy xấu hổ.

Tất cả mọi người đều là sinh viên, đi ra ngoài không ai quản, ai cũng là người trưởng thành, loại chuyện như liên hoan đương nhiên không thể thiếu rượu.

Chưa tới một lát trưởng khoa đã bắt đầu mời rượu từng người.

Trưởng khoa Khương Hạo là một cô gái, điển hình của nữ cường, nữ sinh đã uống rượu những người khác đương nhiên không tiện từ chối.

Đến lượt Úc Ninh, Úc Ninh vốn có thể uống nhưng hôm nay hắn không thoải mái, bản thân cũng không phải là rất có khẩu vị chớ nói chi là uống rượu.

“Úc Ninh, chén rượu này hôm nay nhất định cậu phải uống đó.” Trưởng khoa nói, ý không ở trong lời mà liếc mắt nhìn Dương Chi ngồi trong góc.

Dương Chi xấu hổ nhấp rượu.

Úc Ninh làm như không nhìn thấy ánh mắt cô ta, cười cười, khẽ cụm ly, chỉ nhấp một ngụm nhỏ.

Vừa nuốt một ngụm nhỏ này Úc Ninh đã cảm thấy càng choáng đến khó chịu, dạ dày giống như có thứ gì đó thiêu đốt.

Trưởng khoa còn muốn hắn uống thêm, Khương Hạo thấy sắc mặt Úc Ninh quả thật không tốt, lập tức đi lên pha trò, “Trưởng khoa, cậu thế là không được rồi, sao lại cứ quấn lấy người không phải khoa chúng ta? Tôi đây còn chưa bắt đầu đâu.”

Khương Hạo nói xong, trưởng khoa quả nhiên bị dời lực chú ý, bắt đầu đi cụm ly với Khương Hạo.

Úc Ninh hơi cảm kích nhìn Khương Hạo.

Từ đầu đến giờ, Úc Ninh không ăn thứ gì, hắn không thấy ngon miệng, đồ ăn đều là đồ nhật, quả thực khó mà ăn hết, chỉ có thể càng không ngừng uống nước chanh đưa tặng miễn phí làm dịu khó chịu.

Ý đồ làm nhạt cảm giác khó chịu khi vừa uống rượu kia.

Chờ trưởng khoa đi rồi, Khương Hạo mới đến bên tai Úc Ninh, “Có phải cậu khó chịu ở đâu không? Đều tại tôi, không có việc gì cũng xin tới, Dương Chi kia nhìn chằm chằm cậu rất lâu rồi.

Cậu không được thì đi trước đi, cậu trực tiếp rời đi như vậy nói không chừng người ta liền biết cậu không có chút cảm giác với cô ta. Mặc dù rất đả thương người.”

Úc Ninh lắc đầu, “Không sao.”

Nếu bây giờ hắn đi, không phải là càng làm khó Khương Hạo sao.

Khương Hạo thấy hắn kiên trì, cũng không lại thuyết phục nữa.

Những người khác dù lúc đầu còn hơi bát quái, nhưng chưa tới một lát bầu không khí nóng lên, ai còn để ý chuyện của nữ sinh kia nữa, thậm chí đã có người bắt đầu thảo luận lát nữa muốn đi KTV tiếp tục tăng hai.

Phòng bao không tính là quá nhỏ, nhưng nhiều người, không khí cũng không quá lưu thông.

Úc Ninh ngồi một lát, thật sự rất choáng, vừa rồi uống một ngụm rượu có vẻ như dung hợp với di chứng say xe, choáng đầu kéo theo dạ dày không thoải mái, thật sự là có chút chịu không nổi, liền nói với Khương Hạo, “Tôi đi toilet rửa mặt.”

Không ai để ý hắn rời khỏi như thế nào, trái lại Dương Chi vừa rồi ngồi ở trong góc hẻo lánh nhìn hắn ra ngoài, trong sự cổ vũ của trưởng khoa cũng đỏ mặt đi ra, trong ngực còn ôm cái túi hàng hiệu màu đen.

Khương Hạo liếc mắt, cau mày gửi tin nhắn cho Úc Ninh.

Ra khỏi phòng bao, Úc Ninh mới phát hiện ra hô hấp thông thuận hơn không ít.

Một tay hắn đỡ trán, sau đó mới đi vào toilet, hất nước lạnh lên mặt, ép mình thanh tỉnh.

Nước lạnh quả thật có thể làm tỉnh táo, sau đó cảm giác ngạt thở cũng tan đi không ít.

Úc Ninh ngẩng đầu nhìn mình trong gương, khó trách Khương Hạo cứ thúc giục hắn trở về, có một chút bệnh như thế, màu môi đã nhạt hơn bình thường nhiều, cũng may uống nhiều nước, không đến mức trắng thảm.

Úc Ninh lại cúi đầu rửa mặt, sau đó mới ra ngoài.

Vừa mở cửa đã nhìn thấy Dương Chi đứng ngoài cửa.

Úc Ninh sửng sốt nhìn Dương Chi ôm đồ trong ngực, “Tới tìm tôi sao?”

Dương Chi lâp tức đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu, “Học trưởng, tặng anh.”

Úc Ninh không nhận, đầu hắn vẫn còn choáng, dứt khoát tựa vào bên tường, nửa người dựa tường cúi đầu nhìn đối phương, trên mặt vẫn treo nụ cười rất nhạt, nhìn không lạnh lùng nhưng lời nói lại quá lạnh lùng, “Không cần, cô có thể giữ lại cho người mình thích đi.”

Nữ sinh cũng không ngờ Úc Ninh nói chuyện trực tiếp như vậy, sửng sốt một chút mới rút đồ về, không phản bác lời Úc Ninh mà ấp úp, “Tôi…… tôi……”

Úc Ninh im lặng, kiên nhẫn chờ.

Lúc đầu hắn đồng ý Khương Hạo tới đây cũng là vì giải quyết chuyện này.

Hồi lâu sau, có lẽ nữ sinh cũng lấy được dũng khí, “Học trưởng không nhận, vậy có thể…… có thể thêm wechat không?”

Úc Ninh nhướng mày, sắc mặt hắn có hơi trắng, nhưng thần thái lại không có gì không đúng, hắn hỏi: “Vì sao?”

Có lẽ thấy nữ sinh thật sự không nói nên lời, Úc Ninh cũng không hỏi tiếp mà nói, “Tôi biết, Khương Hạo đã nói với tôi.”

“Vậy…… vậy có thể thêm bạn tốt hay không?” Nữ sinh nâng mắt hỏi hắn, trong mắt tràn trề hi vọng.

Úc Ninh lắc đầu, “Xin lỗi.”

“Chuyện này kì thật Khương Hạo cũng không đúng, hẳn là cậu ấy nên đưa phương thức liên lạc của tôi cho cô để tôi tự mình giải quyết chuyện này.”

Úc Ninh chậm rãi nói, bởi vì thân thể khó chịu, giọng nói cũng nhẹ hơn bình thường nhiều, nghe rất ôn nhu, nhưng lại tàn nhẫn.

“Nhưng tôi cũng không hi vọng chuyện này làm phiền đến bạn tôi.”

Hắn nói xong, có lẽ nữ sinh đã hiểu ý trong lời nói của hắn, vội vàng lắc đầu, “Tôi…… tôi không cố ý đâu, chỉ là tôi ngại ngùng tìm anh.”

“Cho nên tôi nói, cô giữ quà tặng lại cho người cô thật sự thích.”

Nữ sinh sửng sốt, nước mắt rơi xuống.

“Nhưng tôi……. Tôi……..” Cô ta khóc một hồi lâu, lại không nói được gì, chỉ không ngừng khóc.

Úc Ninh bị khóc đến đau đầu, đành phải đưa hai tấm giấy cho cô.

“Tôi chỉ sợ… sợ bị từ chối….” Nữ sinh ngắt quãng nói.

Úc Ninh không nói lời an ủi, vì an ủi sẽ khiến người khác bối rối.

“Không nên đặt tâm tình của cô lên người vô tội.”

“Thật sự xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận tình cảm của cô, cũng không thể tiếp nhận rắc rối mà cô đã gây ra cho bạn tôi.”

Sau đó nữ sinh lại nói gì đó nhưng Úc Ninh không còn nghe nữa.

Úc Ninh cảm thấy mình giống như người có tâm địa sắt đá, dù cho người trước mặt có khóc đến phiền cũng không thể đồng tình với đối phương.

Có lẽ đó là lý do trước kia Tống Triệu nói hắn thẳng nam đến không thể thẳng hơn nhưng lại cứ là cong.

“Đội trưởng, bên kia có phải là bạn nhỏ đáng yêu không?” Cửa thang máy cách đó không xa, mười mấy người trùng trùng điệp đi lên.

Nam Bắc vừa ra khỏi thang máy vừa vặn trông thấy thân ảnh quen thuộc trên hành lang bên phải.

Quần áo Úc Ninh còn chưa thay, vẫn là bộ đồ lúc sáng gặp bọn họ.

Nghe thấy Nam Bắc gọi bạn nhỏ đáng yêu, Lục Quyện dừng bước chân, lạnh lùng quét mắt nhìn Nam Bắc, thuận theo ánh mắt Nam Bắc mà nhìn sang.

Cách đó không xa là phòng vệ sinh, Úc Ninh dựa lưng vào tường, cúi đầu, nhìn nữ sinh đứng trước mặt.

Chân Lục Quyện lập tức giống như bị dính lên sàn, không nhúc nhích.

Sắc mặt cũng ngày càng khó coi.

Liên hoan trong khoa.

Vì sao còn cùng nữ sinh đơn độc ở bên ngoài?

Vì sao nữ sinh còn cầm thứ gì đó?

Người của EVE không chú ý tới thần sắc của Lục Quyện, lập tức hỏi, “Bắc Bắc, bạn nhỏ đáng yêu là ai thế?”

“Có quan hệ gì với Lục Quyện?”

“Mẹ nó, sao tôi lại cảm thấy người này khá quen nhỉ?”

Nam Bắc lập tức ý thức được nơi này còn có những người khác nữa, lập tức pha trò, “Không có ai, không có ai!” vừa nói vừa đẩy mấy người EVE đi vào phòng bao.

“Chết thật, người thì đội trưởng còn chưa đuổi tới tay, một hồi tình cảm lưu luyến trực tiếp truyền ra trong giới, mặt mũi của chiến đội bọn họ coi như xong, mất mặt trước toàn giới điện cạnh, đội trưởng sợ không chỉ muốn gϊếŧ hắn thôi đâu.

“Không phải chứ Bắc Bắc, để chúng tôi nhìn xem!”

“Cái gì cái gì!”

“Đội trưởng chúng ta vào trước đi!”

Trong cố gắng của Nam Bắc, một đám người xô xô đẩy vào trong phòng bao.

Giang Lầu là người đi vào sau cùng, vẻ mặt xem kịch, vỗ bải vai Lục Quyện, “Mau đi xem đi?”

Lục Quyện lập tức đáp lại, “Không đi.”

Nói xong, xoay người.

Giang Lầu nhún vai, một giây sau vừa vặn trông thấy nữ sinh vừa đứng trước mặt Úc Ninh quay người che mặt chạy tới, tiếng khóc cũng ngày càng gần.

Sau đó chạy vào thang máy.

Giang Lầu nhướng mày.

Hắn chưa kịp mở miệng, cái người nói không đi kia lập tức xoay người đi về phía Úc Ninh.

Hi vọng Lục Quyện có thể khống chế được cái tính xấu của cậu ta.

Lúc Giang Lầu đi vào, thầm cầu nguyện dưới đáy lòng như thế.

Hắn ngửa đầu một lát, chuẩn bị lại đi vào rửa mặt cho thanh tỉnh.

Còn chưa kịp động, đột nhiên một bàn tay đặt lên trán hắn.

Úc Ninh giật nảy mình, vô thức tránh sang bên cạnh, ngẩng đầu, vừa vặn rơi nhìn thấy cặp chân mày nhíu chặt của Lục Quyện.

“Đừng nhúc nhích, sao sắc mặt lại kém như vậy?” Ngữ khí của Lục Quyện không tính là ôn hòa, thậm chí còn mang theo ý trách cứ, “Cậu uống rượu?”

Trên người Úc Ninh có mùi rượu rất nhạt, mặc dù hắn chỉ uống một ngụm nhỏ nhưng bao nhiêu người trong phòng bao đều uống, khó tránh khỏi sẽ nhiễm chút mùi rượu.

“Sao anh lại ở đây?” Úc Ninh xuyên qua Lục Quyện nhìn ra sau lưng y.

Hắn nhớ chiến đội của Lục Quyện hôm nay cũng có liên hoan?

Nghĩ thế, nháy mắt Úc Ninh đã hiểu.

Hắn không ngờ còn có chuyện trùng hợp như thế.

Ngữ khí khi Úc Ninh nói chuyện có vẻ yếu ớt, mang theo cảm giác bị bệnh.

Trán cũng không nóng, thậm chí còn hơi mát, Lục Quyện cau mày không trả lời mà hỏi lại, “Có thể đứng lên không?”

Úc Ninh hít hơi thật sâu, “Có thể… chỉ là có hơi choáng.”

“Choáng thành sắc mặt trắng bệch?” Trong giọng Lục Quyện mang theo châm chọc, “Vịn tay tôi.”

Y nói, đưa tay ra trước mặt Úc Ninh.

Úc Ninh nhìn y, nếu như không có ai đỡ, quả thật có khả năng hắn không đứng dậy nổi.

Do dự một chút, Úc Ninh vẫn khoác tay lên vai Lục Quyện, mượn sức của Lục Quyện mà rơi khỏi vách tường.

Vừa đứng thẳng, Úc Ninh đã cảm thấy hô hấp vô cùng không thông.

Lúc trước say xe ngủ một lát là tốt, nhưng tình huống hiện tại, Úc Ninh cảm thấy có khả năng khó mà về đến nhà, về nhà còn tiếp tục phải ngồi xe.

Có thể là vì hai người quá gần nhau, Úc Ninh rõ ràng phát hiện thân thể Lục Quyện cứng ngắc, Úc Ninh vô thức muốn thu tay.

Nhưng một giây sau, Lục Quyện lại đưa tay vòng qua sau lưng hắn, nắm vai hắn, dùng sức như đang thúc giục hắn nắm lấy mình.

“Tôi không sao… không cần thiết… giống như đỡ một người tàn tật như vậy.”

Mà vẻ mặt còn cực kì hung dữ.

“Cậu muốn té xỉu ở đây? Cha mẹ tôi mà biết tôi chăm sóc cậu lại chăm thành cái dáng vẻ này…” Lục Quyện vừa nói vừa ôm người đến bên cạnh mình.

Rõ ràng thời tiết còn chưa chuyển lạnh, trên người Úc Ninh đã rất lạnh, quần áo cũng ẩm ướt.

Lại là cha mẹ.

Nghe Lục Quyện nói như vậy, Úc Ninh nuốt nước miếng, cảm thấy đại não hỗn loạn.

Hắn cũng không thể giằng co với Lục Quyện ở đây.

Mấy giây sau, Úc Ninh rốt cuộc cũng nhận mệnh duỗi tay ra sau lưng Lục Quyện, nắm lấy áo y.