Chương 3: An ủi

Lục Quyện vừa nói ra, Nam Bắc còn chưa hiểu đội trưởng cần những tài khoản này để làm gì, lại nghe tiếng súng truyền tới từ máy tính bảng.

Hoạt náo viên bị gϊếŧ rồi.

Lúc màn hình hiện ra giao diện kết toán, Úc Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù trước đó không có tiếng, nhưng hắn biết gần nơi đồng đội ngã xuống nhất định là có người.

【Cảm ơn ân không gϊếŧ của quân địch?】

【Người này còn muốn kéo cậu?】

【Mợ nó , có biết xấu hổ không vậy?】

Bình luận nhắc nhở như vậy, Úc Ninh mới liếc nhìn góc phải, người đồng đội vừa nãy còn mời hắn, hắn quả quyết cự tuyệt, nụ cười bên mép, nói với ống kính: "Ông chủ, anh còn online sao? Muốn mang tôi đi ăn gà sao?"

Úc Ninh mở phát sóng lâu như vậy, rất ít khi hỏi quà tặng từ fan trong phòng phát sóng, nhiều nhất là lúc cần nhiệm vụ muốn quà tặng miễn phí, trước kia cũng có người tặng quà cho hắn, đều bị hắn khuyên trả, cho nên đến bây giờ, "Juan" xem như là khách hàng lớn của phòng phát sóng, cũng là người đầu tiên cho Úc Ninh tàu thủy.

Hắn nói xong, bình luận lại một trào phúng... ...

【Người khác đều là mang ông chủ đi ăn gà, cậu lại muốn ông chủ mang cậu đi ăn gà】

Úc Ninh không phục phản bác: "Nếu ông chủ không để bụng, tôi cũng có thể mang ông chủ ăn gà, thể nghiệm hoa văn tử vong, nhân viên tuyệt địa tốc hành có kinh nghiệm."

【??? Ông chủ, anh có thể la lên, hoàn tiền!】

【Đưa bảo bối nhà chúng tôi đi ăn gà thì sao! Bảo bối dễ thương thế mà!】

【Juan: Không cần, an ủi cậu】

Hàm cấp của phòng phát sóng trực tiếp là thay đổi dựa theo số tiền đập để mua quà tặng, đập càng nhiều tiền, hàm cấp lại càng cao, cũng vì vậy, khung thoại của Juan kẹp giữa một đám bình luận cười cười nói nói vô cùng nổi bật, là hàm cấp màu vàng.

【Trước kia chưa từng gặp ông chủ! Ông chủ mới tới sao! Bảo Đinh không cần an ủi! Trái tim rất kiên cường!】

【Hu hu hu ông chủ thật tốt!】

Úc Ninh há miệng, liếc mắt nhìn mình trong ống kính, ngón tay nắm con chuột vừa co rút lại buông ra, con chuột vô tình kích mấy cái trên màn hình, mấy giây sau, hắn khẽ cười, nuốt xuống hai chữ cám ơn, nhìn ông kính lộ ra lúm đồng tiền trên má phải, khẩu khí nhẹ nhàng, "Mặc dù trái tim tôi rất kiên cường, nhưng trái tim ông chủ rất mềm."

"Sau này ông chủ có cần cứ tìm tôi, chỗ đậu xe chắc chắn giữ lại cho anh."

Nói xong lời này, Úc Ninh trực tiếp mở trò chơi.

Vẫn là đánh đôi.

Trận này vẫn là tuyết địa đồ, nhưng cũng may vận may không tồi, Úc Ninh rơi xuống nơi không người, hắn nhặt được súng tiểu liên, và hai hộp thuốc lớn.

Đồng đội rơi vào giữa bản đồ thánh địa cương thương, cách Úc Ninh khá xa, lúc vừa mới bắt đầu, đồng đội cũng không mở mic, Úc Ninh mở mic liên tiếng chào, thấy đồng đội không đáp liền không tiếp tục quấy rầy đối phương nữa, mà vừa đáp lại bình luận vừa chạy vòng.

"Cái vòng này có phải có ý kiến gì với tôi không?" Úc Ninh buồn bực nhíu mày, hắn nhảy xuống góc phải bản đồ, vòng lại co về phía bên trái, mặc dù tuyết địa đồ nhỏ, nhưng lại không có xe, cũng rất có thể không vào được.

【Có lẽ hệ thống cũng không nhìn nổi, không muốn cho cậu sống tạm qua ngày】

【Rõ ràng là phim hai người, nhưng hết lần này đến lần khác diễn thành một người hí】

"Đồng đội không để ý đến tôi tôi cũng hết cách, nếu không tôi thử gọi điện thoại đường dài cho đồng đội?" Úc Ninh vừa nói xong, còn chưa kịp mở bản đồ lớn nhìn vị trí cụ thể của đồng đội, trong tai đã truyền tới một giọng nam.

"Cậu thiếu thứ gì không?" Đồng đội rốt cuộc cũng chịu mở mic, là một giọng nam tương đối trầm thấp, Úc Ninh hơi sửng sốt, cảm thấy giọng nói có hơi quen tai, chỉ phản ứng hai giây liền lập tức phối hợp, "Thiếu, tiểu ca ca anh có tới đón tôi không? Tôi thiếu anh!"

【? ? ? Cậu lặp lại lần nữa xem thiếu cái gì】

【Giọng nói này thật quen nha! Nhưng id lại chưa từng thấy】

Úc Ninh dừng lại mấy giây mới nói tiếp, "Thiếu xe của anh! Bên này tôi cách khu an toàn quá xa không chạy nổi." Hắn vừa nói vừa liếc nhìn bình luận, "Giọng nói dễ nghe đâu đâu cũng gặp."

Hắn vừa nói xong, đồng đội khẽ cười, "Là tôi, A Quyết, vừa rồi không biết là cậu nên không mở mic, sau đó bình luận điên cuồng nhắc nhở tôi là cậu."

A Quyết cũng là hoạt náo viên của nền tảng Dã Báo, không giống Úc Ninh, hắn là hoạt náo viên kĩ thuật, cũng được xem là khuôn mẫu của tuyệt địa cầu sinh, giọng nói dễ nghe, kỹ thuật cũng tốt, số lượng fan lớn gấp mấy lần Úc Ninh.

Đoán chừng là bởi vì A Quyết đánh acc nhỏ, hai người mới có thể xếp vào cùng trận, cũng chỉ có thể nói là vận may quá tốt.

Quả nhiên A Quyết vừa nói xong, bình luận còn sôi trào hơn vừa nãy.

【A a a a là A Quyết! Tôi nói làm sao lại nghe quen vậy!】

【Vãi , bình thường A Quyết chơi game đều không thường mở mic, tôi, tôi, tôi bị đυ.ng đầu rồi】

【Chị em gái thận trọng nha... Còn nhớ một người trước...】

Nhìn thấy bình luận, Úc Ninh cong môi nháy mắt, "Tôi nói làm sao giọng nói nghe quen tai vậy, quả nhiên giọng nói dễ nghe dễ dàng làm người ta nhớ."

【Vừa rồi cậu đâu nói như vậy!】

【Quả nhiên là miệng đàn ông gạt quỷ】

A Quyết cười, không phản bác lời hắn, vẫn đang thật thà tìm chiếc xe lái tới chỗ hắn, trước khi đi còn dặn dò hắn đứng im tại chỗ đừng nhúc nhích.

Úc Ninh đồng ý, còn tìm một cái nhà cũ đứng chờ.

Chờ A Quyết tới, trên người Úc Ninh cũng chỉ còn lại một cái túi cấp cứu.

"Cậu nhặt thuốc trước đi, đầy đồ uống rồi chúng ta lại đi."

A Quyết vừa nói vừa ném cho hắn mấy chai nước uống và túi cấp cứu, Úc Ninh chưa kịp nói cảm ơn, màn hình điện thoại di động bên cạnh lại sáng lên.

Luju: [Có chút việc muốn hỏi cậu ]

Úc Ninh nghiêng đầu liếc nhìn điện thoại, động tác nhặt thuốc ngừng một lát, ngập ngừng, chờ màn hình lại tối xuống, hắn mới leo lên xe A Quyết.

【Sao tai bảo bối lại đỏ ha ha ha ha】

【MD* tôi không nhịn được! Có phải A Quyết mang cậu đi xe cậu liền đỏ tai chứ? Có tiền đồ chút đi nào?】

(*một câu chửi thề)

【Có phải có chuyện gì không? Vừa rồi hình như nghe thấy tiếng wechat!】

Úc Ninh: "..." Úc Ninh không dám sờ tai mình nữa, chỉ len lén đạp đạp chân trái dưới gầm bàn, chờ nhét đầy nước uống rồi, hắn mới đáp lại bình luận, "Không có gì, có người gửi nhầm tin nhắn cho tôi, anh A Quyết, chúng ta đi đâu?"

【Bây giờ thì gọi anh?】

【Lại bắt đầu cọ nhiệt rồi, có biết xấu hổ hay không? Hoạt náo viên gà công nghiệp còn chơi game gì chứ? Về nhà nuôi gà không hơn sao?】

【Từ chỗ A Quyết tới đó! Tới xem em trai xinh đẹp!】

“Đều được, tìm một chỗ không người, một lát nữa cho cậu ít linh kiện." A Quyết vừa nói ra, điện thoại Úc Ninh lại sáng lên.

Luju: [Không phải gửi nhầm ]

Úc Ninh liếc mắt, mất tay, không cẩn thận uống một chai nước.

【Sao cậu lại đỏ mặt rồi?】

【Tôi không được rồi, mang bình ô xi tới cho tôi đi!】

Tay cầm chuột của Úc Ninh xiết chặt, "Các bạn đừng nói mò, cần bình ô xi thì tới bệnh viện đi, tôi đây không có đâu." Hắn vừa nói, tay trái chạm vào điện thoại, hơi do dự, vẫn không lập tức trả lời.

Lục Quyện thì có chuyện gì tìm hắn?

Úc Ninh có hơi không hiểu.

Hắn có hơi xuất thần, ngược lại là A Quyết cười khẽ, "Tôi xem bình luận nói cậu đỏ mặt?"

Úc Ninh hậu tri hậu giác kêu lên, mu bàn tay dán lên má, đúng là hơi nóng lên.

"Không phải, máy điều hòa chỉnh nhiệt độ hơi cao, mặt hơi nóng."

Da hắn trắng hơn các nam sinh khác, quả thật có hơi nóng, mặt cũng rất dễ đỏ, nhưng đây chỉ là chuyện hiếm có.

Dường như A Quyết tin lời hắn, đợi khi tìm được chỗ đặt chân mới nói, "Tôi còn cho rằng, da mặt cậu quá mỏng."

Lời này vừa nói ra, bình luận lại muốn nổi điên.

【A a a a】

【Tôi chịu không nổi, A Quyết đây là đang trêu ghẹo bảo bối sao? Đúng không đúng không? Mợ! Bảo bối cậu đừng đỏ mặt nữa!】

Bình luận lướt nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Lục Quyện khó chịu liếc mắt mấy lại, lại nhìn điện thoại không chút động tĩnh bên cạnh, ném máy tính bảng lên ghế sô pha, nhấc mí mắt, "Còn ở đây làm gì? Không đi huấn luyện?"

Hắn vừa nói, vừa cong miệng cười lạnh, "Ôm điện thoại là có thể rèn luyện kĩ thuật bắn súng? Thích chơi điện thoại như thế sao không đi thử bộ môn thủ du sát vách một chút?"

Nam Bắc vốn là đang vùi mình trên ghế sô pha bên cạnh Lục Quyện xem nữ hoạt náo viên phát sóng trực tiếp, dù sao cũng là đội trưởng nói trước khi phát sóng phải làm quen nhiều chút, hắn sao có thể không nắm chặt cơ hội!

Kết quả còn chưa được nửa tiếng, đội trưởng liền trở mặt không nhận người.

Nam Bắc run rẩy đóng phát sóng trực tiếp, "Tôi lập tức đi ngay đây!"

Lục Quyện nhìn chằm chằm điện thoại một lát, cũng đứng lên, "Chờ chút."

Nam Bắc dừng chân, nghe giọng đội trưởng không chút cảm tình: "Gọi Trần Kiết và Tần Kỳ xuống đây."

Cuộc sống của tuyển thủ chuyên nghiệp không có quy luật, bình thường không thấy mặt trời thì không ngủ, không ngủ tới chạng vạng tối thì không ai muốn dậy, Nam Bắc cũng xem như là dậy sớm rồi, Lục Quyện là dị loại, trừ trước trận đấu, bình thường dù là ai thức dậy đều sẽ thấy Lục Quyện đã dậy từ sớm rồi.

Vào lúc này Lục Quyện không ngừng gọi tên hai vị đồng đội khác, khiến cho Nam Bắc vô cùng không hiểu, lập tức nói, "Tôi sẽ gọi bọn họ dậy ngay! Buổi chiều tốt đẹp! Lại dám ngủ!"

Không biết Lục Quyện có nghe thấy hắn nói hay không, cười giễu cợt, vừa cầm điện thoại lên, cửa căn phòng bị đẩy ra.

Quản lý chiến đội Từ Mính vừa lau mồ hôi vừa đi vào, nhìn thấy Lục Quyện cầm điện thoại di động chuẩn bị đi, lập tức hỏi: "Bác sĩ vật lý trị liệu sắp tới rồi, cậu muốn đi đâu?"

Lục Quyện nhấc mắt nghiêng đầu nhìn ông ta, "Đi phòng huấn luyện."

"Hôm này đừng huấn luyện, cậu quên bác sĩ dặn cậu nghỉ ngơi nhiều sao? Với lại bây giờ còn sớm mà, cậu bày vẻ mặt thúi đó cho ai xem?"

Từ Mính nói xong, Lục Quyện khẽ cười, "Tôi là người già hay tay bị cụt? Không thể huấn luyện?"

Ấn đường Từ Mính giật giật, thầm nghĩ không biết hôm nay người này lại ăn phải cái gì, ánh mắt xin giúp đỡ rơi xuống Nam Bắc đang lén lén lút lút lên lầu, "Ý tôi không phải vậy, không phải hôm nay bác sĩ vật lý trị liệu tới sao? Mà hôm nay cậu có chuyện gì vậy?"

Lục Quyện hạ mí mắt, giọng nói thờ ơ, "Không sao, thời gian phát sóng xếp thế nào?"

Thấy hắn nói sang chuyện khác, Từ Mính thở phào nhẹ nhõm, "Xếp rồi, hoạt náo viện cũng sắp xếp rồi, đến lúc đó cậu không phải làm gì, ngồi một chỗ mở máy chơi game là được..."

Lục Quyện nhíu mày, "Người nào?"

"Chu Quyết, cậu nhớ không? Eve trước còn muốn kéo hắn vào đội, kết quả người ta không muốn chuyên nghiệp, bây giờ thành một anh trai phát sóng trực tiếp."

Lục Quyện trầm mặc một lát, nhàn nhạt đáp, "Biết rồi, đến lúc đó nói sau."

Y nói xong, Từ Mính cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem là Lục Quyện đồng ý, gật đầu, "Tôi nói chuyện với nền tảng đó rồi, lần hợp tác này phía sau không cưỡng chế hoạt động, với mang vài người bên nền tảng, sau đó cậu muốn phát sóng như thế nào thì tùy cậu."

Lục Quyện ừ một tiếng, nhấc chân tiếp tục đi phòng huấn luyện, điện thoại đột nhiên rung hai cái.

Lưu lệ Ninh Ninh đầu: [Xin lỗi trước đó không thấy tin nhắn ]

Lưu lệ Ninh Ninh đầu: [Lục tiên sinh, có chuyện gì không? ]

Lục Quyện nhìn một hồi, đột nhiên cười rộ lên.

Còn biết nói dối nữa.