Chương 4: Anh Lục Quyện

Úc Ninh hồi âm tin nhắn xong, đặt điện thoại qua một bên, nhìn ống kính hơi cười xin lỗi, "Xin lỗi, vừa trả lời tin nhắn, đến giờ rút thăm rồi, để tôi nhìn xem ai là người may mắn được mang tôi đi ăn gà đây?"

【Tôi cảm thấy là tôi nha! Mang anh đi ăn gà!】

【A a a Tại sao A Quyết mời đánh đôi lại không đi!】

【Các chị em, đừng kích động, đâu có nói bảo bối phải đánh đôi với ai nha~】

【Tha cho A Quyết đi!, bài học kinh nghiệm rành rành trước mắt! Các chị em, hạp quy hạp*, đừng nói ra miệng】

(*tương tự như ship thuyền)

Úc Ninh không trả lời những bình luận này mà mở rút thăm.

"Để tôi xem, id trúng thăm là cô gái có thể chơi game không."

Úc Ninh đọc xong, lập tức có người nhận.

Là một cô gái.

...

Thời gian Úc Ninh phát trực tiếp không tính là lâu, chỉ phát trực tiếp mấy giờ hắn đã hơi chịu không nổi, phát trực tiếp không giống chơi game, còn phải chú ý đến hiệu quả phát trực tiếp.

Nhìn màn hình máy tính tối đen, Úc Ninh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Trong nhà rất yên tĩnh, sắc trời bên ngoài còn chưa tối hẳn, hắn đến phòng bếp nấu cơm xong mới trở lại phòng ngủ.

Tin nhắn trả lời Lục Quyện lúc trước đến bây giờ còn chưa có hồi âm.

Hắn nhìn chằm chằm hình đại diện một hồi, chuẩn bị thoát ra lại nhận được một lời mời kết bạn.

Quyết Quyết tử: [Tôi là Chu Quyết ]

Úc Ninh sửng sốt.

A Quyết vốn tên là Chu Quyết, chuyện này hắn biết, nhưng lúc trước hai người họ chưa từng đồng thời xuất hiện, nhiều lắm là nhìn lướt qua danh thϊếp của A Quyết trong đám hoạt náo viên mấy lần, hơn nữa trước khi trở thành hoạt náo viên, Úc Ninh cũng từng xem A Quyết phát trực tiếp, nhưng A Quyết dựa vào kĩ thuật mà nổi, loại phong cách phát trực tiếp đó Úc Ninh không học được.

Hắn do dự một hồi mới xác nhận.

Có lẽ Chu Quyết đang chờ, lập tức gửi tin nhắn.

Quyết quyết tử: [Úc Ninh? ]

Úc Ninh cau mày, không muốn nghĩ nhiều rằng làm sao đối phương biết tên thật của mình, chỉ ừ đáp lại.

Quyết quyết tử: [Cậu biết nền nảng có hoạt động hoạt náo viên đối đáp với nhau không? ]

Trước kia Úc Ninh từng thấy, nói trắng ra là hai hoạt náo viên hợp tác tăng nhân khí, nói chung hoạt náo viên lớn không tìm hoạt náo viên nhỏ.

Hắn còn chưa trả lời, Chu Quyết lại gửi tin nhắn tới.

Quyết quyết tử: [Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi xem cậu có muốn hợp tác với tôi không? Chỉ cần thời gian phát trực tiếp làm dáng một chút là được, cũng trợ giúp nhân khí của cậu ]

Quyết quyết tử: [Cậu có thể cân nhắc ]

Thực ra Chu Quyết nói khá uyển chuyển, nhưng Úc Ninh vẫn hiểu được. Giữa các hoạt náo viên bán đậu hũ, xào cp cũng là chuyện thường gặp, khi phát trực tiếp hơi hơi phát đường cho người xem, trên miệng ba hoa, ra khỏi phát trực tiếp có khi ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau.

Chỉ là Chu Quyết cũng là hoạt náo viên lớn, thật ra không cần tìm hắn.

Úc Ninh nhéo mi, gần nửa phút sau mới nghiêm túc gõ chữ từ chối

Lưu lệ ninh ninh đầu: [Xin lỗi, tiền bối, tôi không có ý định tham gia hoạt động này, anh có thể tìm người khác ]

Hắn không muốn tham gia là một chuyện, không muốn bị trói buộc với người khác mới là quan trọng nhất.

Lúc này, Chu Quyết lại không hồi âm ngay.

Úc Ninh không nghĩ nhiều nữa, tiện tay cầm sách chuyên ngành của mình từ trên tủ sách ra xem, học kì này là hắn lên năm ba đại học, giờ học chuyên ngành của năm ba nặng hơn trước kia nhiều, hắn phải rút ra càng nhiều thời gian ứng phó với kì thi.

Chờ bên ngoài tối đen, Úc Ninh mới chú ý thời gian đã qua rất lâu.

Hắn mở điện thoại xem giờ mới phát hiện Lục Quyện trả lời tin nhắn.

Luju: [Lục tiên sinh? Trông tôi rất già? ]

Thời gian là hai phút trước.

Chỉ một câu, không biết tại sao Úc Ninh lại đột nhiên cảm thấy tai như bị thiêu đốt, không khỏi nhớ tới hôm đó ở nhà ăn, ánh mắt Lục Quyện nhìn hắn chăm chú.

Mặc dù đến bây giờ hắn vẫn không hiểu, người giống như Lục Quyện tại sao còn cần xem mắt.

Hắn vội vã đánh chữ giải thích, mấy chữ "tôi không có ý này" còn chưa kịp gửi đi, Lục Quyện lại gửi tin nhắn tới.

Luju: [Gọi anh Lục Quyện là được ]

Úc Ninh: ...

Úc Ninh theo bản năng sờ tai mình, nhiệt độ quả thật cao hơn lòng bàn tay nhiều, không phải ảo giác.

Hắn chậm rãi xóa chữ, bắt đầu suy nghĩ nên trả lời đối phương như thế nào, có lẽ đối phương luôn nhìn vào trạng thái đang nhập của hắn, có hơi không kiên nhẫn, lại gửi một tin nhắn mới.

Luju: [Tháng sau ba mẹ tôi muốn mời cậu ăn bữa cơm, cậu có thời gian không? ]

Vừa thấy tin nhắn, Úc Ninh sửng sốt mất mấy giây.

Lần xem mắt trước đó, hắn đã nói với Lục Quyện rằng hai người không quá thích hợp. Mặc dù bình tâm mà nói, dáng dấp Lục Quyện quả thật rất tuấn tú, mà Úc Ninh chính là một kẻ gay bẩm sinh, cũng thích kiểu như Lục Quyện, chỉ là, thích dáng vẻ của một người và yêu đương với hắn là hai chuyện khác nhau.

Không nói hắn với Lục Quyện quen nhau nhờ xem mắt, dù là quen biết bình thường, Lục Quyện này khiến cho người ta cảm giác không quá an toàn, huống chi... Lục Quyện còn là tuyển thủ chuyên nghiệp.

Hắn cân nhắc một lát mới trả lời Lục Quyện.

Lưu lệ ninh ninh đầu: [Xin lỗi, Lục tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta không quá hợp, tôi sẽ nói rõ với bà ngoại tôi, có thể làm phiền anh cũng nói cho chú dì không? ]

Hắn đã nói rất thẳng thừng rồi.

Sau khi gửi tin nhắn đi, Úc Ninh thở dài, tay phải sờ nhẹ vào sách đặt dưới cùi chỏ, đợi một lát, Lục Quyện vẫn chưa hồi âm, hắn lại ngẩng đầu nhìn điều hòa trong phòng, nhiệt độ đúng là 23 độ, sao lại cảm giác hôm nay đặc biệt nóng hơn bình thường?

Khoảng chừng mười mấy phút sau Lục Quyện mới gửi liên tiếp mấy tin nhắn.

Luju: [Ừ, tôi biết ]

[Cậu biết thật ra tuyển thủ chuyên nghiệp không dễ tìm đối tượng, ôm máy tính cả ngày lẫn đêm, không có hoạt động giải trí nào khác, tính cách cũng tương đối cứng nhắc ]

[Tôi comeout khá sớm, ba mẹ tôi luôn rất sốt ruột, sợ chờ tôi giải ngũ rồi không ai cần, mới sắp xếp xem mắt ]

[Giám đốc chiến đội chúng tôi năm nay 31 tuổi, cậu hẳn từng nghe qua rồi, trước kia anh ta cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, đến nay còn độc thân ]

[Ba mẹ tôi quả quyết nhét người cho tôi ]

Từ Mính đang thảo luận chuyện phát trực tiếp với Nam Bắc, không hiểu sao mũi ngứa ngứa, hắt hơi một cái lại ngẩng đầu nhìn điều hòa trong phòng huấn luyện, lầm bầm: "Không phải chứ, nhiệt độ bên ngoài cũng hơn ba mươi độ, không lạnh mới đúng chứ?"

Nam Bắc kêu a, ánh mắt chậm rãi rời khỏi người Lục Quyện, "Tốc độ tay này của đội trưởng, bao giờ tôi mới có thể đuổi kịp?"

Vừa rồi hắn trơ mắt nhìn đội trưởng lạch cạch gõ chữ trên máy tính, không cần cúi đầu nhìn, nháy mắt liền gửi đi mấy hàng chữ.

Mặc dù không thấy rõ nội dung, nhưng luôn cảm thấy rất trâu bò.

Từ Mính khàn giọng, "Tôi nói chuyện với cậu đó! Cậu mẹ nó nhìn đội trưởng cậu làm gì!"

Hắn cao giọng, nói xong Lục Quyện liền liếc mắt nhìn hắn một cái, mũi Từ Mính lại ngứa ngứa, vừa định hỏi làm sao, đã nhìn thấy Lục Quyện lộ ra một nụ cười không rõ ý.

Mặt Từ Mính đầy vẻ không hiểu.

Lục Quyện gửi tin xong liền mang vẻ yên tâm thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, vừa nhìn chằm chằm Trần Kiết bên cạnh luyện tập bắn súng theo trình tự.

Qua một lúc lâu, máy tính mới truyền tới tiếng thông báo wechat.

Lưu lệ ninh ninh đầu: [Xin lỗi, tôi cảm thấy có hơi đột ngột ]

Khóe môi Lục Quyện vốn hơi cong lên lại hạ xuống, hừ nhẹ, "Chưa tỉnh ngủ?"

Súng Trần Kiết run lên, theo bản năng liếc nhìn đội trưởng, thấy đội trưởng nhìn máy tính lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm còn chưa kịp lui về liền thấy ánh mắt đội trưởng rũ xuống nhìn mình, trong mi mắt chen lẫn chút không vui.

"Đội, đội trưởng, anh nói tôi sao?" Thịt trên mặt Trần Kiết run lên.

Lục Quyện cười nhạt, "Nếu không thì nói ai? Trừ cậu, còn có ai đồng hồ báo thức kêu hai mươi lần vẫn không tỉnh?"

Trần Kiết: "... ồ..."

Hắn lại lập tức chạy về tiếp tục luyện tập.

Luyện một hồi mới cảm thấy hơi không đúng, tại sao vừa vặn nhìn thấy trên máy tính đội trưởng loại cụm từ như "Tuyển thủ chuyên nghiệp khó tìm đối tượng"?

Fan boy fan girl tặng quà cho đội trưởng mỗi ngày còn chưa đủ nhiều hay sao? Ngay cả mấy tên mập trạch như bọn họ đều có fan nữ theo đuổi đó.

-

Úc Ninh đợi một hồi thấy Lục Quyện không trả lời mình, mới cầm điện thoại ra ngoài ăn tối.

Cơm tối rất đơn giản, thời tiết hơi nóng nên Úc Ninh cũng không có khẩu vị, hắn chụp tấm hình, tìm wechat của bà ngoại, gửi tin nhắn cho bà, mới lựa chọn ăn một ít.

Mời vừa ăn xong không bao lâu, điện thoại reo lên, là bà ngoại gọi tới.

Úc Ninh sống cùng với bà ngoại từ nhỏ, xem như là do bà ngoại một tay nuôi lớn, lên đại học hắn mới tách khỏi bà ngoại.

Bà ngoại ở thành phố bên cạnh, cuộc sống bình thường rất phong phú, chỉ có thỉnh thoảng rảnh rỗi mới có thể gọi điện hỏi thăm cuộc sống của hắn. Nhưng Úc Ninh cũng biết, bà ngoại như vậy cũng là muốn để hắn không quá lo lắng.

Từ lần sinh nhật hai mươi tuổi của Úc Ninh có trở về nhà một lần, bà ngoại nói ra chuyện xem mắt này, hai người liền không liên lạc qua điện thoại, Úc Ninh cũng muốn chủ động gọi qua, chỉ là tai bà cụ có hơi lãng, hắn gọi điện qua luôn không có người nhận.

"Bà ngoại!" Nghe điện thoại, giọng Úc Ninh mềm hơn nhiều, trên mặt cũng nở nụ cười.

Bà lão bên kia cười, "Ai, Ninh Ninh, nhìn thấy bữa tối của con rồi, ăn nhiều một chút, gầy quá, gầy hơn hồi cao trung nhiều rồi."

Úc Ninh đáp, "Con biết, bà ngoại, bà đi đánh mạt chược về rồi sao?"

Bà lão ừ một tiếng, hai người quan tâm đến cuộc sống của nhau, bà lão lại đột nhiên nhắc tới, "Đối tượng xem mắt lần trước như thế nào rồi?"

Động tác dọn đồ của Úc Ninh chậm lại, ngập ngừng một lát mới nói, "Bà ngoại, con cảm thấy con và anh ta không thích hợp..."

Nói thật nếu như không phải bà ngoại yêu cầu, hắn sẽ quả quyết không đi.

Từ nhỏ đến lớn, bà ngoại không yêu cầu hắn chuyện gì, duy chỉ có chuyện tìm đối tượng cho hắn thì có hơi cố chấp.

Úc Ninh vốn còn tưởng bà ngoại sẽ khuyên hắn đôi câu, không ngờ hắn vừa nói xong bà ngoại liền ôi chao, "Không sao, không sao, chỗ bà ngoại còn có mấy người để chọn lựa đây, lát nữa gửi hình qua cho con tự chọn? Chờ cuối tuần con không có lớp liền đi gặp một chút?"

Úc Ninh: "...?"

"Thế nào Ninh Ninh? Con yên tâm, bà ngoại chắc chắn tìm cho con một người con hài lòng."

Úc Ninh trầm mặc.

Hắn còn tưởng bà ngoại chỉ chuẩn bị một người như vậy, dù sao ban đầu lúc nói với hắn, bà ngoại khen Lục Quyện trên trời dưới đất có một không hai, mặc dù đó là mánh khóe người mai mối thường dùng.

Úc Ninh không lên tiếng, bà ngoại vẫn tiếp tục nói, "Có một nghiên cứu sinh, cùng trường với con, dáng vẻ cũng đẹp, đối phương nghe nói con học cùng trường còn rất vui đấy, cuối tuần này gặp mặt một lần đi?"

Cũng không để ý Úc Ninh có đồng ý hay không, bà ngoại đã sắp xếp xong xuôi, mới vừa nói cho hắn tự chọn, căn bản là nói cho hắn nghe thôi.

Nụ cười trên mặt Úc Ninh phai nhạt không ít, hắn thật sự không muốn xem mắt, cũng không muốn yêu đương, năm nay hắn vẫn còn trẻ, còn chưa tới lúc hắn không có ai làm bạn như lời bà ngoại.

Hơn nữa... Hắn không tin người tới xem mắt còn đẹp hơn Lục Quyện.

Nhưng bà ngoại có vẻ rất gấp, hắn cũng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của bà ngoại.

Cách một lúc lâu, Úc Ninh do dự, "Không phải vậy,.. bà ngoại, chuyện này, con cảm thấy con có thể tiếp tục giao lưu với Lục tiên sinh."

Tiếng bà ngoại dừng một lát, rõ ràng mang theo nụ cười, "Vậy thì tốt rồi! Đúng rồi, con đừng để cho người ta trả tiền, mấy ngày trước ba con cho bà ít tiền, nếu con thiếu tiền bà ngoại gửi tiền qua cho con."

Nghe lời này, nụ cười vốn nhạt của Úc Ninh lại lạnh xuống nhưng hắn không nói gì không hay với bà ngoại, chỉ miễn cưỡng đáp, "Vâng."

Cúp điện thoại, Úc Ninh nhìn chằm chằm điện thoại hơi xuất thần.

Nửa giờ sau, hắn mở khung trò chuyện với Lục Quyện ra, có hơi ngại ngùng gửi tin nhắn cho đối phương.

Lưu lệ ninh ninh đầu: [Anh Lục Quyện... Chuyện anh vừa nói, còn giữ lời không?]

[Bây giờ tôi hối hận còn kịp không?]

Sớm biết sẽ như vậy, ban đầu tại sao hắn lại quả quyết cự tuyệt như thế chứ?

Úc Ninh thật sự muốn rơi lệ.