Chương 44: Xương người

Hôm nay là thứ sáu, Trần Ngư từ trường học về nhà, Trần Dương cũng từ cục cảnh sát về ăn cơm, thị trưởng Trần cũng

không

có hội nghị nào phải tham gia, thế là cả nhà họ Trần khó mà có dịp họp mặt đông đủ tất cả mọi người ăn cơm.

“Thi Thi à, con ăn nhiều

một

chút.” Mẹ Trần gắp thức ăn vào chén Trần Ngư “Con thi cũng đừng cố sức quá, đạt tiêu chuẩn là được rồi.”

“Bà sao lại dạy con như thế chứ,

đi

thi là phải thi cho

thật

tốt, thế nào gọi là đạt tiêu chuẩn là được.” Thị trưởng Trần

không

đồng ý “Đây là thái độ trung bình chủ nghĩa,

không

có tiến bộ.”

“Sao lại gọi là trung bình chủ nghĩa được, trường học

không

phải là chỉyêu

cầu sinh viên đạt tiêu chuẩn là được thôi sao?” Mẹ Trần trả lời.

“Đạt tiêu chuẩn là mức thấp nhất, nếu trong xã hội này ai cũng nghĩ như bà, khi làm việc cũng chỉ qua loa cho xong

thì

sao mà tiến bộ văn minh được chứ?” Thị trưởng Trần

nói.

“Chỉ là

một

kì thi mà thôi mà sao lại liên quan đến

sự

phát triển của xã hội rồi?” Mẹ Trần

không

vui

nói.

“Tôi

nói

đây là

một

thái độ …”

Trần Ngư thấy cha mẹ

đang

hòa thuận lại vì việc thi cử của mình mà thành cãi nhau, vội vàng lên tiếng “Ba, ba yên tâm, con nhất định

sẽ

cố hết sức mà. Mẹ, mẹ cũng yên tâm, khi học cao trung con đứng nhất toàn trường đó, chỉ là

một

kì thi mà thôi, con

không

mệt đâu mà.”

“Tôi biết con

gái

tôi vốn thông minh mà.” Mẹ Trần cao hứng lại gắp thức ăn cho Trần Ngư.

“Ừ, thi cho tốt nha con.” Thị trưởng Trần cũng khích lệ.

Mặt ngoài Trần Ngư mỉm cười, trong lòng vô cũng ưu sầu: toán cao cấp có khả năng teo rồi.

Thị trưởng Trần quan tâm con

gái

xong

thì

đến lượt con trai “Trần Dương.”

“Dạ.”

“Mấy ngày trước có phải con bắt giữ

một

người tên Kỳ Trường Minhkhông?” Đột nhiên thị trưởng Trần hỏi.

Kỳ Trường Minh? Động tác ăn cơm của Trần Ngư ngừng lại, ngẩng đầu nhìn

anh

trai nhà mình.

Trần Dương cũng nhìn

cô, nhưng dời

đi

rất nhanh, rồi trả lời ba Trần “Vâng, có

một

người như vậy, ba, ba biết ông ta à?”

“không

biết.” Ba Trần lắc đầu “Chỉ là mấy hôm trước có người gọi điện cho ba nhờ vả,

nói

ông ta

không

cẩn thận

đã

xúc phạm với con.”

“Ông ta

không

xúc phạm con, con cũng

không

vì người khác xúc phạm con mà bắt người ta, con chỉ làm việc theo quy định thôi.” Trần Dương trả lời.

“Vậy

thì

tốt, cảnh sát phải có kỷ luật nghiêm minh, khi làm việc phải thận trọng,

không

để cho người khác có cớ

nói

xấu mình.” Tất nhiên là thị trưởng Trần

không

đồng ý

sự

nhờ vả của người kia, bằng

không

thìông

không

chờ đến bây giờ mới hỏi Trần Dương. Chỉ do bất chợt ông nhớ ra nên muốn nhắc nhở con trai mà thôi.

“Vâng ạ.” Trần Dương gật

nhẹ

đầu.

Trần Ngư thấy

anh

trai

không

nói

đến việc mình bị ‘sàm sỡ’, lén lút thở phào

nhẹ

nhõm. Vừa nãy, tim



nhấc đến cổ họng, nếu hai vị ba mẹđang

có tâm tình áy náy với



mà biết



bị người khác sàm sỡ, chắc chắn là

sẽ

làm ầm ĩ đến mức nào.

Ngoại trừ chút việc

nhỏ

này, bữa cơm tối trôi qua rất

nhẹ

nhàng, Trần Ngư ở dưới lầu xem TV với mẹ Trần

một

lát mới lên phòng.

Sau khi về phòng, Trần Ngư tắm rửa

một

cái,

đang

cầm máy sấy tóc

thìngoài cửa vang lên tiếng gõ. Trần Ngư do dự

một

chút, tìm khăn lông quấn tóc lên rồi mới ra mở cửa.

“anh.” Trần Ngư thấy Trần Dương đứng ngoài cửa

thì

hơi ngạc nhiên kêu lên.

“anh

vào ngồi

một

chút được

không?” Trần Dương hỏi.

“A? Đương … đương nhiên.” Trần Ngư vội vàng đứng sang bên nhường đường.

Trần Dương vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.

“anh,

anh

ngồi

đi.” Đây là lần đầu tiên Trần Dương bước vào phòng

cô, Trần Ngư hơi bối rối,

không

biết phải làm sao, chỉ nhớ đẩy chiếc ghế cạnh bàn học ra cho Trần Dương ngồi.

Tất nhiên là Trần Dương thấy được

sự

bối rối và

không

tự nhiên của Trần Ngư. Tính cách của

anh

có hơi ít

nói, đối với em

gái

lưu lạc bên ngoài vất vả lắm mới tìm về được, đương nhiên là rất quan tâm, nhưngkhông

biết làm thế nào để thể

hiện

ra.

Khi Trần Ngư vừa về nhà, mặc dù cố gắng thể

hiện

sự

ngoan ngoãn, lạc quan, nhưng trong mắt đôi khi vẫn toát lên vẻ xa lạ và

không

tự nhiên, cả nhà họ Trần đều nhận ra. Lúc đó, mọi người

đã

thảo luận, cuối cùng quyết định khi sống chung với Trần Ngư

không

được thể

hiệnsự

nhiệt tình và quan tâm

một

cách quá mức, mọi người muốn để chocô

có thời gian thoải mái,

nhẹ

nhàng, từ từ thích ứng với gia đình.

Phương pháp này rất thành công, mặc dù ngoài mẹ Trần ra, ba Trần vàanh

đều ít giao lưu với Trần Ngư nhưng có thể thấy là Trần Ngư rất nhanh chóng thích ứng với nơi này.

Cũng vì

anh

và Trần Ngư ít khi tiếp xúc, giao lưu nên với việc

anh

đột nhiên xuất

hiện

trong phòng



mới khiến Trần Ngư cảm thấy kinh ngạc và lo lắng. Nhưng có mấy lời, Trần Dương vẫn phải

nói.

“Sáng mai Kỳ Trường Minh

sẽ

được thả ra.” Trần Dương

nói.

“A, vâng.” Trần Ngư ngồi ở mép giường, gật đầu thể

hiện

mình

đã

biết.

“anh

đã

điều tra thân phận của ông ta.” Đối với người

đã

‘sàm sỡ’ emgái

mình, tất nhiên là Trần Dương phải điều tra kĩ càng. Nhưng sau khi điều tra, Trần Dương lại cảm thấy, với thân phận của ông ta

không

có khả năng

sẽ

‘sàm sỡ’ Trần Ngư “Ông ta là thầy phong thủy.”

“Vâng …

thật

sao?” Trần Ngư hơi chột dạ.

“Ngày hôm sau khi ông ta bị tạm giữ, ít nhất là có năm người với các thân phận khác nhau gọi điện đến cục cảnh sát để tạo áp lực muốn bọnanh

phải thả ông ta ra ngoài.” Nếu

không

phải bối cảnh Trần Dương cũng coi như là con ông cháu cha,

thì

Kỳ Trường Minh

không

thể bị tạm giữ đến bây giờ.

“Tạo áp lực?” Trần Ngư dừng

một

chút, sau đó dường như

đã

hiểu vấn đề, lo lắng hỏi “Bọn họ có làm khó

anh

không?”

Trần Dương

không

ngờ phản ứng đầu tiên của Trần Ngư là quan tâm đến

anh, ánh mắt trong khoảng khắc ôn hòa hơn nhiều, trấn an

nói“không

đâu, người nhà chúng ta

không

dễ dàng bị bắt nạt như thế.”

“Vậy

thì

tốt rồi.” Trần Ngư yên lòng.

Trần Dương thấy Trần Ngư như vậy

thì

càng thêm khẳng định suy đoán của mình,

anh

hỏi thẳng “Thực ra Kỳ Trường Minh

không

sàm sỡ em, đúng

không?”

“Em …” Thái độ chột dạ của Trần Ngư

đã

bán đứng

cô, Trần Dươngkhông

cần câu trả lời của



nữa.

“Có thể

nói

cho

anh

biết

đã

xảy ra chuyện gì

không?” Trần Dương nhìn em

gái

nhà mình,

anh

muốn biết chân tướng, đây cũng là nguyên nhân mà

anh

cố ý về nhà tối nay.

“Em … em …” Trần Ngư có thể cảm nhận được

sự

quan tâm của

anhtrai với mình, nhưng chuyện này muốn



nói

làm sao? Chẳng lẽ muốnnói

khi



đang

ngồi thi

thì

bỗng nhiên Kỳ Trường Minh ám hại

cô. Sau đó,



không

nhịn được mà chạy

đi

tìm ông ta tính sổ, vừa vặn trông thấy ông ta cùng

một

con ác ma đánh nhau. Thế là



ở bên cạnh giúp ác ma

một

phen, thừa cơ hội đánh ông ta mấy lần.

Lời này còn khó tin hơn lời

nói

dối lúc đó nữa là.

Với lại, người nào lại giúp ác ma, nghe qua giống như



không

phải là người tốt í, hu hu …

Trần Dương thấy hai mắt em

gái

mình đảo qua đảo lại, vẻ mặt căng thẳng, ấp úng lúc lâu, mặt nghẹn đến đỏ bừng mà còn chưa rặn được câu nào, bỗng nhiên cảm thấy có chút bất lực.

không

muốn

nói

là vì

không

tin tưởng

anh

rồi.

“không

muốn

nói

thì

đừng

nói.” Mặc dù Trần Dương muốn biết chân tướng, nhưng

anh

càng

không

muốn làm Trần Ngư khó xử.

“Được ạ?” Nghe Trần Dương

nói, ngược lại Trần Ngư

không

dám tin tưởng.

“Vậy em

sẽ

nói

thật

cho

anh

biết

không?” Trần Dương hỏi.

Vẻ mặt Trần Ngư phức tạp, im lặng, trong lòng

thì

hò hét:

không

phải là em

không

muốn

nói, càng

nói

thì

anh

càng cảm thấy là em

nói

bậy a …

Quả nhiên …

“không

nói

cũng được, nhưng nhất định là em phải trả lời

anh

mấy vấn đề.” Trần Dương còn

nói

thêm.

“Vấn đề gì?” Trần Ngư ngẩng đầu.

“Kỳ Trường Minh …” Trần Dương chăm chú nhìn vào mắt Trần Ngư “Chuyện của em và ông ta là do em gây ra hay ông ta gây ra trước.”

“Đương nhiên là ông ta, ngay cả ông ta là ai em cũng

không

biết, nếukhông

phải ông ta trêu chọc em trước, em mới

không

thèm quan tâm ông ta, với lại gần đây em còn

đang

bận rộn ôn thi ý chứ.” Nghĩ đến môn thi toán cao cấp của mình, Trần Ngư vẫn còn cảm thấy tức giận.

“Vậy em … có bị thương ở đâu

không?” Trần Dương chỉ sợ Trần Ngư chịu thiệt mà

không

dám

nói

với người nhà.

“Dạ,

không

ạ.” Trần Ngư lắc đầu.

“Ừ,

anh

biết rồi.” Trần Dương

đã

nhận được câu trả lời, từ

trên

ghế đứng lên “Em nghỉ ngơi sớm

đi.”

“anh

…” Trần Ngư hơi ngạc nhiên, gọi Trần Dương, dưới ánh mắt nghi ngờ của

anh, hạ giọng “anh

chỉ hỏi mấy vấn đề này thôi sao?”

“Vậy là được rồi.” Trần Dương

nói

“anh

chỉ cần biết, em

không

bị thương, đồng thời việc này

không

phải do em gây ra trước. Chỉ cầnkhông

phải là em gây chuyện trước, vậy là

anh

không

bắt lầm người.”

Làm

anh

trai, mặc kệ Trần Ngư gặp phải bất cứ chuyện gì, cho dù là Trần Ngư làm sai,

anh

cũng

sẽ

che chở cho

cô. Nhưng là

một

cảnh sát, Trần Dương

không

thể lạm dụng chức vụ của mình. Nên

anh

chỉ cần biết trong chuyện này ai là người gây

sự

trước, chỉ cần

không

phải là Trần Ngư gây chuyện trước, coi như là

anh

không

bắt lầm người. Còn nguyên nhân cụ thể là gì, chính Kỳ Trường Minh cũng

không

nói

ra, điều này cho thấy điều ông ta làm có khả năng còn nghiêm trọng hơn cả hành vi ‘sàm sỡ’ nữa.

“Em ngủ sớm

một

chút

đi!” Trần Dương cười cười, mở cửa phòng

đi

ra.

Trần Ngư ngơ ngác đứng yên

một

chỗ, đột nhiên cảm giác



có chútkhông

đúng, trong lòng có chút căng ra lại hơi ê ẩm, đây là làm sao vậy?

==

Mười hai giờ đêm.

Như thường lệ, Trần Ngư đợi trong phòng

anh

trai mình tắt đèn đượcmột

giờ, xác nhận Trần Dương

đã

ngủ say mới nhảy cửa sổ chạy ra ngoài.

Khi Trần Ngư đến biệt thự

nhỏ

nhà họ Lâu, Lâu Minh

đã

ngồi chờ trong phòng khách,

trên

bàn trà

đang

bày các món đồ cổ mà Điền Phi

đãđem về sáng nay. Nguyên

một

bàn lớn bày la liệt luôn.

“anh

Ba, sao

anh

lại để hết

trên

bàn vậy?” Lúc ban ngày, vì vội trở về trường

đi

thi, Trần Ngư cũng chưa nhìn ngắm kĩ chiến lợi phẩm của mình.

“Vì

anh

biết em muốn nhìn mà.” Lâu Minh thấy Trần Ngư vừa đến

đãvội vàng chạy đến bên bàn để đồ cổ, nhịn

không

được cười

một

tiếng.

“Hắc hắc …” Trần Ngư ngây ngô cười hai tiếng, rồi liếc nhìn bàn để đồ cổ hỏi “Lúc ban ngày chưa xem kĩ, chỗ này phần lớn đều là đồ ngọc à,không

biết là giá trị bao nhiêu nữa đây.”

Lâu Minh

đang

mỉm cười, sắc mặt bỗng trở nên kỳ quái.

“Nhưng mà là đồ cổ sáu trăm năm đó, lúc đó

không

đáng bao nhiêu tiền nhưng bây giờ chắc chắn là đáng giá.” Trần Ngư tự tin

nói.

Vẻ mặt của Lâu Minh càng thêm kỳ quái.

“anh

Ba.” Trần Ngư cầm

một

cái ngọc bội có khắc hình rồng bay, đưa ra trước ánh đèn soi soi “Cái ngọc bội này đẹp ghê.”

“Ừ.” Ngọc bội chạm trổ tinh xảo, màu sắc trong suốt, đúng là rất đẹp.

“anh

Ba,

anh

có quen người nào mua bán đồ cổ

không? Chúng ta đem bán mấy thứ này sau đó lấy tiền chia đôi.” Trần Ngư nghĩ nghĩ rồi

nóithêm “Em nghe

nói

bán đấu giá được nhiều tiền hơn, hay là chúng ta mang

đi

bán đấu giá

đi.”

Lâu Minh nhìn ánh mắt lóe sáng của Trần Ngư, do dự

một

chút rồi

nói“Chỉ sợ là

không

được đâu.”

“không

được sao?” Trần Ngư nghĩ là Lâu Minh

không

biết cách tổ chức bán đấu giá, vậy là nghĩ nghĩ rồi

nói

thêm “không

đấu giá cũng

khôngsao, nhiều đồ cổ như vậy mang đến mấy tiệm mua bán đồ cổ cũng được. Rẻ hơn

một

chút cũng được. Hì hì,

không

biết chừng này

thì

bán được bao nhiêu tiền ta, em nghe

nói

là đồ cổ rất mắc tiền đó.”

“Thi Thi à.” Lâu Minh cảm thấy

đang

lúc Trần Ngư

không

quá mức hưng phấn

thì

anh

vẫn nên

nói

đúng tình hình thực tế vẫn hơn.

“Vâng?” Trần Ngư bỏ ngọc bội xuống, cầm

một

bình sứ màu sắc sặc sỡ lên.

“Những món đồ cổ này

không

đáng bao nhiêu tiền đâu.” Rốt cuộc Lâu Minh cũng

nói

ra được.

“Cái gì?” Trần Ngư sửng sốt chớp chớp mắt, trong đôi mắt to tròn đen nháy lộ vẻ

không

tin “không

đáng tiền?”

“Ừ.” Lâu Minh có chút

không

đành lòng gật đầu.

Trần Ngư ôm bình ngọc màu sắc sặc sỡ trong lòng,

đi

đến ngồi đối diện với Lâu Minh.

“Những món đồ cổ này chủ yếu là đồ ngọc, chỉ có ba món đồ sứ, trong đó có

một

bình sứ Thanh Hoa, em

đã

đưa cho Điền Phi, đúng

không?” Lâu Minh

nói.

Trần Ngư vẫn chưa hiểu

rõ, gật

nhẹ

đầu.

“Lúc chiều, khi Điền Phi mang đồ cổ về, Mao đại sư cũng đúng lúc ở đây, ông ấy cũng là

một

người có nghề trong lĩnh vực này cho nên

đãthuận tiện đánh giá mấy món này.” Lâu Minh dùng giọng

nói

bình thản giải thích “Mao đại sư

nói, những món đồ ngọc này đều là ngọc tốt, nhưng mà …”

“Nhưng sao ạ?” Trần Ngư nôn nóng hỏi.

“Nhưng trong đó

không

có linh khí, ngọc nếu

không

có linh khí

thì

đều là ngọc chết, ngọc chết

thì

không

có giá trị.” Lâu Minh

nói

xong, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trần Ngư.

Trần Ngư ngơ ngác nhìn mấy món đồ ngọc tinh xảo, đẹp đẽ

trên

bàn, đúng là mấy món đồ ngọc này

không

có linh khí, nhưng người thường cũng có thể nhìn thấy linh khí sao?

“Người thường

không

phải là

không

nhìn thấy linh khí sao? Đồ cổ

khôngphải là chỉ cần có niên đại xa xưa là được hay sao?” Trần Ngư hỏi vấn đề mình

đang

nghi ngờ.

Lâu Minh lắc đầu.

“Vậy … vậy …” Vẻ mặt Trần Ngư tuyệt vọng “Mấy thứ này

không

đángmột

chút tiền nào sao?”

“Cũng

không

hẳn.” Lâu Minh

nói

“Mặc dù Mao đại sư

nói

mấy món này đều là ngọc chết nhưng rất thích hợp làm bùa hộ mạng.”

“Nhưng mà em

không

có năng khiếu làm bùa hộ mạng, em học thuật pháp chủ yếu là trừ ma

không

à, ngay cả bùa bình an em vẽ cũngkhông

hiệu quả bằng những Thiên Sư khác, kể cả khi tu vi của em có cao

đi

nữa

thì

cũng vậy.” Trần Ngư tủi thân

nói.

Bởi vì bản thân



với việc học thuật pháp cũng mang tính đặc biệt, Trần Ngư muốn làm lại mấy ngọc bội này thành bùa hộ mạng cũngkhông

có khả năng. Mười mấy món đồ ngọc vậy mà lại

không

đáng giámột

đồng?

Lâu Minh thấy Trần Ngư

đã

muốn khóc,

thì

nhịn

không

được an ủi “Em đừng lo, để

anh

hỏi Mao đại sư, ông ấy

nói

mấy ngọc bội này thích hợp làm bùa hộ mạng

thì

nhỡ đâu ông ấy muốn mua nó

thì

sao.”

“Mao đại sư

sẽ

mua mấy món này sao?” Trần Ngư đáng thương

nói.

“sẽ!” Lâu Minh an ủi “Buổi chiều nay

anh

thấy ông ấy cũng có vẻ muốn có mấy món này nhưng

anh

muốn hỏi lại em rồi mới trả lời ông ấy.”

Là người luôn có tính logic cẩn thận, Lâu Minh

không

phát

hiện

câu

nóicủa mình trước sau mâu thuẫn.

“Vậy

anh

bán cho ông ấy

đi, bán được bao nhiêu

thì

được bấy nhiêu.” Trần Ngư buồn rầu

nói, ít nhất cũng thu được chút tiền.

“Được rồi.” Lâu Minh thấy Trần Ngư

đã

bình tĩnh lại,

thì

thở phào

nhẹnhõm. Thực là gặp ma mà, sao

anh

lại hồi hộp như vậy chứ.

Tâm trạng Trần Ngư tốt hơn

một

chút, sờ bình sứ trong lòng

nói

“Vậy bình sứ

thì

sao? Bình sứ cũng

không

đáng tiền ạ?”

“Chất lượng mấy bình sứ này

không

tốt lắm, mặc dù có niên đại khá lâu nhưng cũng

không

mắc tiền lắm, khoảng chừng hai đến ba triệu.” Lâu Minh

nói.

“Bao nhiêu?” Trần Ngư kích động.

“Khoảng ba triệu?” Lâu Minh yên lặng bỏ bớt chữ ‘hai’

đi.

“Ba triệu

một

món?” Trần Ngư hỏi lại lần nữa.

“Ừ.” Lâu Minh gật đầu.

“một

món là ba triệu, hai món là sáu triệu, trợ lý Điền cũng có

một

cái, cộng thêm mấy món ngọc bội nữa là hơn chín triệu.” Trần Ngư tính toán xong

thì

vô cùng vui vẻ “Cũng

không

lỗ lắm, chín triệu lận đó.”

“Điền Phi cầm là bình sứ Thanh Hoa.” Ánh mắt Lâu Minh phức tạp, nhắc nhở.

“Sứ Thanh Hoa? Sứ Thanh Hoa

thì

sao?” Trần Ngư nhớ lại, lúc đó có ba món đồ sứ, hai món là có màu sắc sặc sỡ, chỉ có

một

món là có màu xanh đơn giản. Lúc đó Trần Ngư nghĩ là đàn ông chắc là

không

thích mấy món đồ sặc sỡ nên mới tiện tay đưa bình sứ màu xanh cho Điền Phi.

Lâu Minh nhìn vẻ mặt của Trần Ngư

thì

biết



không

biết cái gì gọi là sứ Thanh Hoa,

anh

cũng

không

muốn giải thích



ràng, chỉ là

không

có chút đành lòng

nói

“Sứ Thanh Hoa là đồ sứ đáng giá nhất.”

“Có giá trị hơn so với hai món này?” Trần Ngư hiểu

rõ.

“Ừ.” Lâu Minh gật đầu.

“Nó đáng giá bao nhiêu tiền? Bốn triệu? Năm triệu?” Trần Ngư tò mò.

Lâu Minh từ từ giơ ba ngón tay lên “Ba mươi triệu!”

Trần Ngư chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, mãi

một

lúc sau mới hỏi lại “Ba mươi triệu?”

Lâu Minh vừa gật đầu vừa chú ý phản ứng của Trần Ngư.

“một

cái bằng mười cái?” Trần Ngư run rẩy chỉ vào cái bình sứ

đangtrong lòng mình.

Lâu Minh cẩn thận gật đầu.

Đầu tiên, Trần Ngư cúi đầu trầm tư, sau đó

thì

đứng lên,

đi

đến

trênbàn, đặt bình sứ lên. Sau đó yên lặng nhìn

một

bàn để đầy đồ cổ, mới mềm nhũn chân mà ngã ngồi xuống.

“Thi Thi.” Lâu Minh giật nảy mình, vội vàng đem người từ dưới đất ôm lên.

“anh

Ba.” Vẻ mặt Trần Ngư là ‘chết

không

còn gì luyến tiếc’ “Tạm thờianh

đừng để trợ lý Điền xuất

hiện

trước mặt em, em sợ em

không

chịu được …”

Phụt …

Lâu Minh thực

sự

không

nhịn được nữa, ôm Trần Ngư ngồi xổm

trênmặt đất, cười run cả người.



nhóc này sao lại dễ thương như vậy chứ.



ràng là



nhóc mê tiền, ba mươi triệu chắp tay dâng lên cho người khác, khi biết



chân tướng cũng

không

nghĩ cách lấy trở về mà chỉ muốn người ta

không

xuất

hiệntrước mặt mình.

“Được rồi, đừng khó chịu,

một

nửa của

anh

đều cho em.” Lâu Minh an ủi.

“anh

Ba, vẫn là

anh

tốt với em nhất.” Trần Ngư đau lòng ôm eo Lâu Minh,



cảm thấy đau lòng muốn chết.

Ba mươi triệu lận đó,

thật

là nhiều tiền, hu hu hu …

==

Ngày hôm sau, sau khi bị tạm giữ ba ngày,

trên

mặt vẫn chưa hết sưng, Kỳ Trường Minh từ cục cảnh sát

đi

ra ngoài.

“Kỳ đại sư.”

một

người đàn ông mặc đồ vest đen

đã

lái xe đến cổng chờ nửa giờ, thấy Kỳ Trường Minh

đi

tới, lập tức chạy đến mở cửa xe giúp ông ta.

Kỳ Trường Minh ngồi vào xe, xuyên qua cửa kính nhìn cổng chính của cục cảnh sát, sắc mặt thâm trầm

thật

đáng sợ. Trải qua ba ngày vừa rồi là nỗi sỉ nhục cả đời này của ông ta, chỉ cần vừa nghĩ đến Trần Ngư là Kỳ Trường Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Kỳ đại sư, tôi chở ngài

đi

ăn

một

chút trước

đã.” Người đàn ông vừa khởi động xe vừa

nói.

“không

cần, đưa tôi ra biệt thự ở ngoại ô.” Kỳ Trường Minh

nói.

“Vâng.” Người đàn ông lái xe

đi

về hướng ngoại ô.

Sau

một

tiếng, xe dừng trước

một

tòa biệt thự, Kỳ Trường Minh đẩy cửa xe bước xuống.

Người đàn ông lấy

một

tập tài liệu từ ghế phụ đưa cho Kỳ Trường Minh,nói

“Kỳ đại sư, đây là tài liệu ông chủ tôi đưa cho ngài, ông ấy

nói, thân phận của đối phương tương đối đặc biệt, ngài suy nghĩ kĩ rồi hãy quyết định.”

Kỳ Trường Minh nhận tập tài liệu,

không

để ý đến người đàn ông, quay người

đi

vào biệt thự.

Sau khi Kỳ Trường Minh vào nhà,

đi

thẳng đến tầng hầm của biệt thự. Trong

không

gian kín mít đó, Kỳ Trường Minh thiết kế thành

một

pháp đàn rất lớn.

trên

sàn nhà là hình vẽ

âm

dương bát quái vô cùng lớn, bốn phía treo đầy cờ vàng và bùa chú, ở chính giữa pháp đàn là nơi thờ cúng

một

đoạn xương.

Đàn: nơi tế lễ thời cổ. Pháp đàn: nơi cúng tế, làm phép

Đó là

một

đoạn xương sườn của con người, xung quanh còn lẩn vẩnmột

luồng hơi thở

âm

trầm mà khủng khϊếp, Kỳ Trường Minh

đi

tới, đem hai mảnh vỡ của bài vị để bên cạnh đoạn xương.

Bài vị bằng gỗ này được chế tạo chỉ là vật trung gian dùng để gọi Ma Vương mà thôi, còn nơi chân chính trú ngụ của Ma Vương chính là khúc xương người

đang

tiết ra oán khí cực lớn này. Chỉ cần xương người còn, cho dù bài vị có bị vỡ nát bao nhiêu lần

thì

cũng

không

ảnh hưởng đến Ma Vương.

Sắc mặt Kỳ Trường Minh

âm

trầm mở tập tài liệu trong tay ra, nhìn

mộtlát.

“Con

gái

thị trưởng Đế Đô, ra là thế mới có thể giữ ta ở trong đó.” Kỳ Trường Minh cười lạnh “Con

gái

thị trưởng

thì

sao chứ, ta muốn gϊếŧ mày

thì

ai có thể ngăn cản được ta.”

Kỳ Trường Minh tùy ý ném tập tài liệu trong tay làm giấy bay lả tả

trênmặt đất. Kỳ Trường Minh nhìn đoạn xương người

trên

bàn,

nói

“Ma Vương, lâu lắm rồi mày chưa ăn gì đúng

không, chắc là đói lắm rồi. Ráng đợi đến đêm

sẽ

là thời điểm tốt nhất ta có thể cho mày ăn no. Linh hồn của Thiên Sư ngon lành hơn nhiều so với ác ma đó.”

Ma Vương hình như hiểu được lời của Kỳ Trường Minh,

âm

khí

đangvờn quanh

trên

đoạn xương bỗng nhiên trở nên nồng đậm hơn nhiều. Xương trắng rung động nhè

nhẹ, đập vào bàn vang lên tiếng kèn kẹt.

“Rất đói phải

không, đừng nóng vội, tối hôm nay ta

sẽ

không

hạn chế mày. Mày muốn ăn thế nào

thì

ăn.” Kỳ Trường Minh

nhẹ

vuốt lên đoạn xương trắng.

một

luồng khí

âm

phất qua, cờ vàng bốn phía pháp đàn

nhẹ

lay động.

Tác giả có lời muốn

nói:

Mao đại sư: Tôi có

nói

là muốn mua đâu.

Tam thiếu: Mua hay

không

mua? (Điền Phi ôm bình sứ Thanh Hoa giả bộ muốn quăng xuống đất).

Mao đại sư: Mua! (Cha mẹ tôi ơi, bình sứ Thanh Hoa tốt thế này rất hiếm có đó.)