Chương 5: Lâm Lang bị rắn cắn

Triệu Dụ Sinh cầm tay Lâm Lang hướng đến côn ŧᏂịŧ đang căng cứng của mình, nhẹ nhàng cọ xát, tay Lâm Lang nhỏ nhắn, trắng nõn lại mềm mại, Triệu Dụ Sinh cảm thấy côn ŧᏂịŧ của mình thoải mái vô cùng.

Triệu Dụ Sinh vừa lấy tay Lâm Lang xoa côn ŧᏂịŧ, vừa đưa mắt quan sát nàng, Lâm Lang ngủ rất say, vạt áo của nàng không biết bị vén lên từ khi nào, hôm nay nàng không mặc yếm, lộ ra vùng bụng trắng nõn, cổ áo cũng mở rộng, lấp ló bộ ngực trần, gợi cảm vô cùng.

Triệu Dụ Sinh không kiềm được cúi người liếʍ đầṳ ѵú của nàng qua lớp vải, áo của Lâm Lang chẳng mấy chốc bị nước bọt của hắn thấm ướt, áo nàng như mỏng hơn, có thể nhìn thấy đầṳ ѵú hồng phấn đang dựng đứng, Triệu Dụ Sinh càng nghiêm túc liếʍ láp, hết bên trái lại đến bên phải. Liếʍ đến đầṳ ѵú bắt đầu run rẩy.

Triệu Dụ Sinh cảm thấy côn ŧᏂịŧ mình lại càng căng cứng, tốc độ xoa càng nhanh hơn, tay Lâm Lang bị hắn cọ xát đến đỏ lên, nhưng Triệu Dụ Sinh cảm thấy vẫn chưa đủ, còn muốn nhanh hơn nữa, cảm giác như có cái gì đó sắp bắn ra.

Triệu Dụ Sinh không chịu được nữa, cúi người cắn mạnh lên đầṳ ѵú của nàng, Lâm Lang khó chịu mà rêи ɾỉ. Nghe được tiếng nàng rêи ɾỉ hắn lại càng thêm kí©h thí©ɧ cắn thêm một cái. Vì không kiềm chế được lực cắn, Lâm Lang liền bị hắn cắn đau đến tỉnh ngủ.

Lâm Lang như bị giật mình, theo bản năng bàn tay phía dưới đột nhiên nắm chặt côn ŧᏂịŧ, dùng lực có chút lớn, khiến Triệu Dụ Sinh bị đau, hít sâu một hơi. Côn ŧᏂịŧ liền run rẩy bắn lên mặt Lâm Lang, thậm chí còn có chút dính trên môi nàng.

Lâm Lang vẫn còn đang mơ màng, cảm giác trên môi có gì đó, liền đưa lưỡi ra liếʍ liếʍ, có chút tanh.

Mơ mơ màng màng dịu mắt, thấy Triệu Dụ Sinh đang ngồi quỳ trước mặt mình, đầu côn ŧᏂịŧ còn ươn ướt, mà tay của nàng lại đang cầm côn ŧᏂịŧ của hắn.

Lâm Lang tức muốn hộc máu, đẩy Triệu Dụ Sinh ra xa, tên hỗn đản này, mới sáng đã động dục.

Triệu Dụ Sinh cảm thấy hình như mình đã làm sai chuyện gì, nương đã dạy hắn không được tiểu lên người khác, đấy là không lễ phép. Vừa nãy hắn lại tiểu lên mặt của tức phụ, còn dính trên miệng nàng, tuy rằng rất thoải mái nhưng hắn vẫn biết nên nhận sai.

Triệu Dụ Sinh ra vẻ cúi đầu nhận lỗi, “Thực xin lỗi” nói xong còn ra vẻ ủy khuất, còn bĩu môi…

Lâm Lang càng nhìn càng tức giận, rõ ràng là hắn sai mà còn làm cái vẻ mặt hờn dỗi này. Lâm Lang mặc kệ không để ý đến hắn, đẩy hắn sang một bên, đi xuống giường. Đến lúc ăn cơm, nàng cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Vốn định không đem cơm trưa cho hắn, nhưng lại sợ bị nương trách cứ, rốt cuộc hắn cũng làm việc đồng áng, cần nhiều sức, không ăn cơm thì đương nhiên không có sức rồi. Nên Lâm Lang ép cơn giận của mình xuống, đi ra đồng mang cơm cho Triệu Dụ Sinh.

Xa xa liền nhìn thấy Triệu Dụ Sinh đang cuốc đất, hắn đưa lưng về phía nàng, cánh tay áo vén lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Lâm Lang đên trên cỏ, bỗng nhiên thấy cẳng chân như bị con gì cắn, nàng nhanh chóng nâng làn váy lên, liền thấy có rắn dưới chân, nó còn cắn trên cẳng chân nàng một cái.

Lâm Lang bị dọa đến mức làm rơi rổ đồ ăn xuống đất, lớn tiếng kêu cứu: “Cứu mạng, có rắn, tướng công cứu mạng huhu”