Chương 6

Triệu Dụ Sinh nghe tiếng Lâm Lang khóc, chạy nhanh đến trước mặt nàng, vén váy lên, nhanh tay lẹ mắt bóp lấy đầu rắn, ném xuống đất, cầm lấy cuốc nhắm ngay đầu rắn bâm xuống, con rắn chẳng mấy chốc đã bị cắt thành hai đoạn, nhưng vẫn mấp máy giãy giụa.

Hắn nhanh chóng gõ thêm mấy cái lên đầu rắn, chẳng mấy chốc con rắn đã bê bết máu, nằm bất động trên đất.

Triệu Dụ Sinh dùng tay nhéo cẳng chân Lâm Lang, đưa miệng đến vết cắn nhanh chóng hút nọc rắn, vừa hút vừa nhổ máu độc ra ngoài, cứ như vậy cho đến khi máu ở miệng vết thương thành màu đỏ tươi mới dừng lại.

Lâm Lang bị dọa đến chân mềm nhũn, Triệu Dụ Sinh liền ôm nàng đến bờ sông để rửa miệng vết thương. Trong lòng còn sợ hãi, hốc mắt hồng hồng, cứ rụt vào lòng Triệu Dụ Sinh khóc mãi. Trấn an Lâm Lang một hồi, nàng mới ngừng khóc, chỉ thút thít cái mũi.

Triệu Dụ Sinh đi đến chân núi hái chút hoa dại, đủ loại màu sắc, trông thật xinh đẹp, hắn làm thành một cái vòng hoa đeo lên đầu cho Lâm Lang. Đội vòng hoa trên đầu, vừa vặn có một đóa hồng nhạt che khuất vết bớt của nàng.

Lâm Lang ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mặt trời xuyên qua lá rơi trên mặt nàng, đôi mắt còn chút hồng hồng cùng làn da trắng nõn của nàng trông rất xinh đẹp.

Tim Triệu Dụ Sinh nhảy lên một cái, hắn bỗng cảm thấy nương tử của mình thật xinh đẹp, so với những nữ nhân khác càng xinh đẹp hơn, hắn cứ ngồi đó ngây ngốc nhìn Lâm Lang.

Thấy Triệu Dụ Sinh vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, nhìn đến khóe miệng hắn còn dính chút máu khi nãy. Nàng tiến lại gần hắn, lấy khăn tay của mình giúp hắn lau đi vết máu.

Do khoảng cách quá gần, hắn có thể ngửi được mùi sữa thoang thoảng trên người nàng, tim đập càng nhanh hơn. Triệu Dụ Sinh không được tự nhiên mà xoay người, che giấu nhịp thở hỗn loạn của mình cùng cái tai đang đỏ lên, xoay người lội xuống con sông trước mặt.

Lâm Lang bị động tác này của hắn dọa ngây người, liền gọi to tên hắn, gọi mấy lần đều không được đáp lại, nước mắt vốn đã ngừng lại muốn chảy ra lần nữa.

Rầm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, liền thấy Triệu Dụ Sinh nổi lên mặt nước, một tay giơ con cá mới bắt được.

“Nương tử, đêm nay chúng ta nấu canh cá ăn đi”

“Tên ngốc này, lần sau nếu còn như vậy ta sẽ không để ý đến ngươi nữa.”

Lâm Lang bị hắn dọa sợ không nhẹ, không nhịn được mà mắng hắn.

Triệu Dụ Sinh cũng không dám chọc giận Lâm Lang nữa, nhanh chóng vắt khô quần áo, cõng Lâm Lang về nhà.

Lâm Lang nhìn trộm sườn mặt của hắn, màu da hơi ngăm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thành thật mà nói hắn trông rất tuấn tú.

Được hắn cõng trên lưng, ở khoảng cách gần như vậy, ngửi thấy hương vị của nam nhân khiến tim của Lâm Lang không tự chủ mà đập thình thịch.

Nàng thậm chí còn hy vọng đường về nhà xa một chút, cứ như vậy nằm trên lưng Triệu Dụ Sinh, cứ ngắm hắn như vậy.