Chương 3: Ta đái dầm, bọn họ sẽ cười ta

Lâm Lang vừa xấu hổ vừa giận dữ, mặt đỏ như quả gấc, nàng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mà xoa xoa cho hắn, được một lúc, Lâm Lang thấy có vẻ không ổn, thứ đó lại càng trướng to hơn, lòng bàn tay của Lâm Lang thậm chí còn cảm nhận được sự run rẩy của nó, một tay nàng không thể nắm hết côn ŧᏂịŧ, chỉ đành dùng hai tay cùng nắm lấy, vuốt ve.

Khi Lâm Lang thấy tay mình bị hắn ép đến mỏi, như muốn phế đi, côn ŧᏂịŧ bỗng run rẩy, một dòng chất lỏng bắn ra, nhỏ giọt trên giường, tạo một vệt nước.

Triệu Dụ Sinh cảm thấy thật thoải mái, giống như được giải huyệt đạo, dưới thân đã không còn cảm giác đau đớn khó chịu, cảm giác này trước đây hắn chưa bao giờ trải qua, nhưng chỉ một thoáng chốc, hắn lại thấy không còn vui nữa.

“Ta đái dầm, bọn Thiết Trụ sẽ chê cười ta”

Khi còn nhỏ, chuyện Triệu Dụ Sinh đái dầm bị bọn Thiết Trụ biết được, Thiết Trụ cùng mấy đứa nhóc trong thôn cười nhạo hắn, nói hắn chính là tên ngốc, chỉ có kẻ ngốc mới đái dầm. Từ đó chuyện đái dầm đã để lại bóng ma tâm lý cho Triệu Dụ Sinh.

Triệu Dụ Sinh khổ sở rất lâu, sau đó hắn vô cùng cẩn thận, trước khi ngủ sẽ tuyệt đối không uống nước, không uống nước tuyệt đối sẽ không đái dầm, không cho người khác chê cười hắn, hắn không phải là tên ngốc.

Lâm Lang nghĩ tên ngốc này thế nào cũng lại ầm ĩ một hồi, đành phải an ủi hắn, bảo đảm mình tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết, Thiết Trụ sẽ không biết, lúc này hắn mới yên tâm nằm xuống, Lâm Lang lấy khăn lau khô giường rồi mới đi ngủ.

Ngày hôm sau, lúc ăn sáng, Trương Dụ Sinh luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Lang, Lâm Lang bị hắn nhìn đến ngượng, toàn bộ bữa cơm đều cúi đầu không nhìn hắn, tiếp tục ăn cơm trong bát mình.

Triệu Dụ Sinh trước khi ra khỏi cửa cũng không yên tâm, một chân vừa bước qua ngạch cửa, lại quay đầu nhìn Lâm Lang, nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng, nói nhỏ bên tai: “Không được nói chuyện ta đái dầm cho người khác biết, nếu không ta đuổi ngươi xuống giường.”

Đột nhiên hắn lại gần, hơi thở ấm áp áp phun bên tai, có chút ngứa, nàng không được tự nhiên mà xoay mặt hướng khác, gật đầu đáp ứng “Được”

Triệu Dụ Sinh lúc này mới yên tâm rời đi.

Buổi tối, Triệu Dụ Sinh lại dùng ánh mắt như lúc sáng nhìn chằm chằm nàng, Lâm Lang không thèm để ý đến hắn, trốn trong bếp rửa rau, Triệu Dụ Sinh tiến vào bếp, nhỏ giọng bên tai Lâm Lang: “Hôm nay ngươi không nói chuyện ta đái đái dầm cho người khác đúng không?”

Lâm Lang không được tự nhiên, lại đứng cách xa hắn một khoảng, nhiều lần đảm bảo rằng nàng không nói với người khác, hắn mới yên tâm rời đi.